Sau khi ký túc xá đã tắt hết đèn, bốn người chúng tôi lặng lẽ rời giường, cầm dụng cụ cần thiết tụ lại thành một nhóm, lão Đại nhỏ giọng nói: “Điện thoại di động của mọi người đều chuyển sang chế độ rung đi, Viên Phi, cậu trực tiếp kết nối với số điện thoại của tôi, Tiêu Vũ kết nối với Từ Bình, nếu có người đến các cậu lập tức thông báo, ngàn vạn lần đừng chậm trễ thời gian. Chờ sau khi chúng tôi thu được tín hiệu sẽ thông tri với người canh giữ ở phía bên kia, nhớ kỹ, vang hai lần chính là có người đến, mọi người đều tự trốn đi. Vang ba lần chính là hết thảy bình an, nhiệm vụ hoàn thành, toàn bộ rút quân.”
“Không cần bắt máy sao?” Tôi hỏi.
“Bắt máy tốn tiền!”
Viên Phi, Ngô Phàm, Từ Bình ba người đồng thời nói ra cùng một đáp án, sau khi nói xong bốn người đồng thời cười nhẹ ra tiếng.
“Tất cả đều không nghiêm chỉnh.” Ngô Phàm cười, nhỏ giọng phê bình một câu, dứt lời, hắn đưa tay trái giơ thẳng lên không trung, tôi, Từ Bình, Viên Phi cũng đều tự giơ lên tay phải, bốn nắm tay chạm vào nhau
Phương thức biểu thị chiến thắng của 308 đã rất lâu rồi không dùng lại, nhớ rõ một lần đó, là tôi, Viên Phi, Khổng Lệnh Tâm, Mục Mộc lén vào phòng họp chơi trò chơi thần quái kia, cũng là mở đầu hết thảy, mà lúc này đây, tôi hy vọng là một kết cuộc.
Đêm khuya yên tĩnh, vườn trường trống vắng, gió lạnh âm trầm luồn vào cổ. Tôi không kìm lòng nổi mà rụt cổ lại, hơi phát run. Tôi lúc này, đã có thể rõ ràng phân biệt được sự khác nhau giữa rùng mình do sợ hãi và rét lạnh mang lại. Rét lạnh, là hàn ý dừng lại trên da thịt, lỗ chân lông toàn thân đều co rút lại run rẩy, hít sâu một hơi sẽ có loại cảm giác “tốt hơn”. Mà run rẩy do sợ hãi mang đến, là phát ra từ xương cốt bên trong, run rẩy không thể chống cự, khi đó ngay cả hô hấp cũng là một loại gánh nặng, bởi vì bạn đã quên như thế nào là hô hấp, tự hỏi như thế nào, chỉ biết là nếu có thể khiến cho trái tim đang đập cuồng loạn của bạn bình ổn lại, cho dù hít thở khó khăn thì cũng xem như một chuyện hạnh phúc rồi……
Nếu tôi có thể vượt qua ải này, tôi nghĩ, tôi sẽ không còn sợ hãi gì nữa, bởi vì tất cả sợ hãi có khả năng thể nghiệm trong cuộc đời tôi đều đã dồn hết vào một lần này. Khiêu chiến mức độ chịu đựng lớn nhất của tôi. Nếu tôi còn có thể sống sót, không bị phát điên, như vậy, tôi quả thật tưởng tượng không ra còn có chuyện gì có thể làm tôi lại có cảm giác “sợ hãi”. Bỗng nhiên, tay của tôi bị người nhẹ nhàng cầm lấy, tôi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt quan tâm của Viên Phi.
“Lạnh không?” Hắn nhỏ giọng hỏi.
Tôi gật gật đầu.
Hắn lập tức cởi xuống áo khoác, tôi lúng túng cuống quít lắc đầu: “Không cần!”
“Mặc vào đi, cơ thể của tôi khỏe hơn cậu.” Viên Phi nói xong nhếch môi nở nụ cười: “Chỉ cần không phải cậu sợ hãi, tôi yên tâm rồi.”
Tim tôi có chút loạn nhịp, Viên Phi kề sát vào tôi, dùng thanh âm chỉ có hai người chúng tôi nghe được nói: “Thời điểm cậu sợ hãi thật sự là làm người khác lo lắng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể khóc òa, nhưng lại cố nén nhịn đến cuối cùng, một hơi cũng tuyệt không buông lỏng. Mỗi lần nhìn thấy biểu tình như vậy của cậu, tôi liền cảm thấy bản thân không thể tiếp tục sợ hãi nữa, phải làm chút gì đó để bảo hộ cậu……..”
“Ai cần cậu bảo hộ?”
Tôi đè thấp giọng mắng một câu, trừng mắt nhìn hắn một cái, lại chột dạ nhìn lão Đại và lão Tứ đi phía trước. May mắn hai người bọn họ đang nói gì đó, không chú ý tới tôi và Viên Phi, nhưng không hiểu sao tim tôi lại đập nhanh hơn.
Bất quá cuối cùng tôi cũng mặc vào áo khoác của Viên Phi. Bởi vì tôi thật sự rất lạnh.
Một đường vô kinh vô hiểm đi đến tòa nhà văn phòng, chúng tôi mới dám lấy ra đèn pin mini đã sớm chuẩn bị tốt, chiếu ánh sáng mỏng manh yếu ớt xuống dưới chân.
Ngô Phàm không hổ là lão Đại, chuẩn bị đầy đủ một bộ chìa khóa, an toàn tiến vào khu văn phòng, một đường lần mò hướng đến phòng hiệu trưởng ở lầu ba. Khi tới lầu hai, bốn người chúng tôi chia nhau ra. Tôi và Viên Phi mỗi người phân biệt phụ trách công tác phòng giữ hai thang lầu đông, tây; lão Đại và lão Tứ thì trực tiếp lên thẳng phòng hiệu trưởng ở lầu ba.
Tôi một mình một người dè dặt băng qua hành lang vắng vẻ. Trong đêm đen, hành lang bao giờ cũng trở nên dài đằng đẵng một cách kỳ lạ, bốn phía yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng bước chân nặng nề của Viên Phi xa xa hướng ngược lại, thậm chí còn nghe tiếng mở cửa phòng hiệu trưởng của lão Đại và lão Tứ ở trên lầu.
Ánh sáng duy nhất giữa đêm đen tĩnh lặng được chiếu ra từ đèn pin trong tay. Tôi một đường men theo ánh sáng yếu ớt này đi tới cửa thang lầu, bước xuống chỗ rẽ giữa lầu một và lầu hai. Như vậy, tôi ló đầu ra là có thể nhìn thấy tình hình ở lầu một, rụt đầu lại liền có thể quay lại lầu hai, xem như là địa điểm tốt nhất.
Tôi cũng không cho rằng xác xuất giáo viên nửa đêm chạy về ký túc xá là rất cao, cho nên cũng thả lỏng mà nửa nằm trên tay vịn lan can. Nhàn nhàn đem trọng tâm tựa vào lan can rồi trượt xuống dưới, sau đó lại chạy về, lại nửa nằm trượt xuống, chơi đến bất diệc nhạc hồ. Nếu thực sự có người đến, tiếng bước chân rõ ràng như vậy rất dễ dàng làm bại lộ sự tồn tại của tôi.
Bỗng nhiên bên hông một trận tê tê, tôi lấy ra điện thoại di động, là tin nhắn của Viên Phi.
Trên viết: tiếng bước chân vui vẻ của cậu xuyên qua đêm tối dằng dặc tới bên tai tôi, hành lang dài trống vắng khiến cho sự tồn tại của cậu càng thêm rõ ràng, từ trong nội tâm tôi không thể không hét lên một tiếng: Chúng ta đang đi trộm đó! Xin cậu im lặng chút đi!
Tôi cười đến đau rút cả bụng, ngồi xuống cầu thang, nhanh chóng hồi âm: lão Đại không phải nói cậu phụ trách liên lạc với anh ấy sao? Cậu còn nhắn tin bậy bạ, cẩn thận đúng lúc người tới.
Không đến một lát Viên Phi đã nhắn lại: thời đại phím tắt điện thoại hiệu quả cao. Hoan nghênh bạn sử dụng chức năng Push-to-Talk*! (*mình cũng không rõ lắm, PTT kiểu như bộ đàm á, nhấn một cái là kết nối được)
Tôi sửng sốt một lúc lâu, nghiến răng nghiến lợi nhắn lại: Ngại ghê, kẻ quê mùa tôi đây vẫn đang sử dụng chức năng nhập bàn phím.
Tôi thật sự quên mất điện thoại cầm tay của mình cũng có thể cài đặt phím tắt, vì thế không thèm để ý đến tin nhắn của Viên Phi, bắt đầu cài đặt số điện thoại Từ Bình.
Ngay lúc tôi đang cười thoải mái cài đặt di động cùng tâm tình vui vẻ do Viên Phi nói đùa mang đến, trong nháy mắt, một tiếng “tí tách” vang lên đánh tan tất cả.
Ngón tay tôi cứng đờ trên các con số, đại não ‘oanh’ một tiếng chấn động rồi hoàn toàn trống rỗng.
Tôi vừa rồi có phải hay không nghe được………
Đang giữa lúc ngập ngừng, lại một tiếng động thanh thúy truyền vào trong tai.
Hô hấp của tôi lập tức đình chỉ.
Không phải là tiếng động đến từ nơi có vòi nước chưa được khóa chặt…… loại âm thanh trong trẻo này giống như tiếng nước rơi từng giọt từng giọt trong đầu tôi, chỉ có nó…..
Thế nhưng, tại sao?
Tôi cũng không nắm chắc mười phần chứng minh tiếng nước có quan hệ đến nó, nhưng mà, ít nhất vào thời điểm nó xuất hiện dọa người, tôi đều nghe được tiếng nước như ẩn như hiện này, khiến cho tôi không thể không để ý.
Nếu thật sự là nó, vì sao lại xuất hiện ở chỗ này? Không phải lần này nó đã nhắm trúng Mục Mộc rồi sao? Chẳng lẽ tôi nhầm? Mục tiêu của nó kỳ thật là tôi hoặc Viên Phi?
Tôi sở dĩ có thể vui vẻ cười đùa, tất cả đều bởi vì tôi biết “Kế tiếp không phải tôi”! Trước khi chuyện của Mục Mộc kết thúc, tôi sẽ an toàn! Nguyên nhân hèn mọn, nực cười, vô sỉ này đã chống đỡ cho tôi vài giây phút thoải mái.
Trong nháy mắt khi tiếng nước vang lên, lý do chống đỡ của tôi rốt cục cũng bị phá tan, hai tay tôi cứng đờ, không chút nhúc nhích, di động đã chuyển sang trạng thái chờ, màn hình tối đen xuống, ánh sáng le lói trong đêm đen lại một lần nữa chìm vào hắc ám.
Tôi liều mạng nói với chính mình ‘Chạy mau! Chạy mau!” lại chỉ có thể trừng lớn hai mắt, ngơ ngác nhìn màn hình di động tối đen, hai tai lắng nghe tiếng nước dường như đang dần dần tiếp cận mình.
“Tí tách”
“Tí tách”
Không phải là ảo giác của tôi, tiếng nước đang dần đến gần! Là tôi, nó tới để tìm tôi!
Miệng của tôi đã vô thức mở to, tiếng thét chói tai điên loạn lại bị nghẹn ở cổ họng, ngay cả nửa thanh âm cũng không thốt ra được.
“Tí tách”
“Tí tách”
Tôi có thể cảm giác được nó gần kề, không biết hô hấp của mình đã đình chỉ bao lâu.
Chờ đến khi tôi phục hồi tinh thần lại, tôi liền chậm rãi, chậm rãi lui người lại, gắt gao kề sát lên vách tường lạnh như băng, theo vách tường từng chút, từng chút một tụt xuống phía dưới, tựa như làm như vậy nó sẽ không chú ý tới tôi. Tôi trốn vào một góc, đem thân mình rút vào một nơi mà tôi cho rằng là ở góc độ đó nó sẽ không nhìn thấy được, di động nắm trong tay cơ hồ sắp bị tôi bóp nát.
Không thể có động tác quá mạnh…… sẽ bị nó phát hiện……
Không thể có tiếng vang quá lớn….. sẽ bị nó phát hiện…….
Chỉ cần…….. chỉ cần núp đi….. núp đi khiến cho nó không nhìn thấy là có thể…….
Trong đầu như có một thanh âm khờ dại nhát gan đang đánh động tôi, cho rằng tôi không nhìn thấy nó, liền biểu thị rằng nó cũng không nhìn thấy mình, ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có, bởi vì tôi thật sự rất sợ hãi, sợ tiếng bước chân của tôi sẽ thu hút nó đến…….. sợ đến mức ngay cả nửa giây cũng không có để mà lo lắng cho người khác.
Con người, khi gặp phải nguy hiểm, quả nhiên vẫn là lo lắng cho bản thân trước tiên sao?
“Tí tách”
“Tí tách”
Tôi bụm lấy miệng mình, tôi không biết động tác này có thể có tác dụng gì, lại tựa như chỉ cần tôi làm như thế sẽ không để lộ chỗ ẩn thân của tôi.
Tôi nhắm chặt hai mắt, cho dù là khoảnh khắc nghênh đón tử vong, tôi cũng không muốn hai mắt phải nhìn đến thứ khủng bố gì đó. Tôi chịu không nổi……. tim tôi cùng thần trí đều không thể chịu đựng nổi trùng kích dồn dập……
Tôi quả thực không dám tưởng tượng nổi vì sao tối hôm đó tôi lại có dũng khí đối diện với nó, dám mở mắt quay người lại nhìn về phía nó? Vì sao tôi đêm đó lại dũng cảm như thế, nguồn gốc dũng khí của tôi từ nơi đâu? Vì sao hiện tại lại không có? Vì sao tôi bây giờ ngay cả dũng khí hô hấp cũng không có được?
Chán ghét bản thân mình như vậy, thống hận bản thân nhút nhát như vậy, lại, vô cùng khát vọng chính mình có thể an toàn mà sống sót.
“Tí tách”
“Tí tách”
Không biết có phải ảo giác của tôi hay không………. dường như, tiếng nước lướt qua đỉnh đầu tôi, trôi về nơi xa. Tôi nhắm chặt hai mắt, lại dường như nhìn thấy một thân ảnh phiêu hồ từ lầu hai đi qua, bọt nước từng giọt từng giọt rơi xuống bên cạnh nó, một bậc, lại một bậc, chậm rãi đi lên phía trước……..
Bậc thang? Đi lên trên?
Tôi bỗng nhiên mở hai mắt, nó lên lầu ba?
Lầu ba có ai? Ngô Phàm! Từ Bình!
Nhưng mà vì sao nó lại lên lầu ba? Không có dấu hiệu gì chứng tỏ nó sẽ lựa chọn một trong hai người lão Đại và lão Tứ, không có dấu hiệu gì cho thấy bọn họ chính là người kế tiếp! Chẳng lẽ Mục Mộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ ở tình huống tôi không biết, vòng xoay nguyền rủa lại chuyển động?
Tôi đang miên man suy nghĩ, một tiếng nổ từ lầu ba truyền đến trong tích tắc rồi ngưng trệ, giống như tiếng động khi tủ lớn bị ngã xuống, thêm tiếng thủy tinh vỡ hỗn tạp, sau tiếng vang dữ dội đánh động tâm linh, hết thảy bỗng nhiên im bặt, không còn động tĩnh gì khác nữa.
Hô hấp của tôi lần thứ hai trở nên dồn dập.
Đó là tiếng động gì vậy? Hai người bọn họ sơ ý đụng ngã tủ hồ sơ sao? Ngăn tủ lại đập vỡ thủy tinh? Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?
Tôi cứng đờ nhìn chằm chằm di động trên tay: Mau rung lên! Mau sáng lên đi! Mau thu được tín hiệu rút lui bọn họ phát tới! Mau!
Thế nhưng bốn phía chỉ có một mảnh yên tĩnh, bất cứ thanh âm gì cũng không có, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở của tôi cũng có thể làm chấn động không khí. Không có tiếng bước chân ở lầu ba, không có tiếng chạy ở lầu phía tây truyền đến, tôi giống như đã bị vứt bỏ, chỉ có một người lẻ loi.
Bọn họ đâu rồi? Tiếng động lớn như vậy, rất nhanh sẽ dẫn đến rất nhiều người, bọn họ ngay cả tiếng bước chân rút lui cũng không có là sao?
Tôi run run gọi đến số điện thoại của Từ Bình, thấp thỏm lo âu nghe tiếng ‘tút tút’ trong di động, tiếp điên thoại…… van cầu cậu…… lão Tứ…… mau tiếp điện thoại đi……….
Di động được