Thân ái, em không muốn đợi anh trong biển cả vô vọng này nứa.
Bạn học nhỏ, em không muốn đợi anh giữa biển khơi vô vọng này.
Nhiều người lần đầu tiên gặp bà chủ cửa hàng, người phụ nữ có làn da trắng nõn, mái tóc xoăn đỏ, chỉ cần liếc nhẹ cũng là ánh mắt quyến rũ câu người, khiến người ta không thể rời mắt.
Nhưng cô ấy hết lần này đến lần khác chỉ mặc áo sơ mi ngồi lạnh lùng trên ghế, trong quán của cô ấy có một nguyên tắc: đàm phán về tình thì được, nhưng không nói chuyện yêu đương.
Nghe nhân viên quán nói cô ấy bị tổn thương vì tình, tất cả mọi người nghe thấy đều ngạc nhiên, hóa ra một người phụ nữ xinh đẹp cũng có thể bị tình yêu làm tổn thương.
“Bà chủ có chuyện cũ gì sao?” Thỉnh thoảng có người tiến lên nói chuyện với cô không từ bỏ ý định.
Lâm Trừng liếc nhìn người đàn ông, anh ta ngồi xuống và đưa cho cô một ly rượu, điều đầu tiên anh ta nhìn thấy là hình xăm trên xương quai xanh của cô, một con thuyền, cô nhàn nhạt cong cặp môi đỏ mọng, cử chỉ phong tình vạn chủng.
"Chờ một ai đó."
"Ai?"
Cô cầm ly rượu nhưng không đụng vào rượu, cô lắc đầu không trả lời.
Thỉnh thoảng, Cố Đình Giai đến làm khách, cười nhạo bộ dạng hiện tại của cô, làm sao còn có mị lực như xưa.
Lâm Trừng không thể phủ nhận rằng cô không giống quá khứ, người phụ nữ giỏi điều hành quán bar và không bao giờ từ chối uống rượu, đang dần dần biến mất theo năm tháng.
Có lúc nhất thời cao hứng, cô cũng sẽ kể một số câu chuyện của riêng mình cho khách.
Khi chia tay, họ đều đặt câu hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó, đây không phải là kết thúc sao?"
Cô cười và không nói nữa.
Trong năm qua cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, trước khi mở cửa hàng không bao lâu thì nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát, thời điểm họ đang điều tra Hồ Hải đã tìm ra rất nhiều manh mối phát hiện ra ông ta có liên quan đến rất nhiều vụ án, nhưng Hồ Hải chạy rất nhanh, một năm nay họ cũng giống cô, đều tìm kiếm người đàn ông đó.
"Nếu cô có nghe tin gì từ ông ta, phải nhớ gọi cảnh sát.
Hiện tại tất cả chúng tôi đang truy bắt ông ta.
Kẻ tình nghi có thể trả thù một cách bốc đồng.
Xin hãy cẩn thận."
Lâm Trừng chỉ mới nhận được tin báo từ Hồ Hải một năm trước, ông ta nợ tiền cho vay nặng lãi rồi dùng điện thoại uy hiếp bản thân, cô không ngần ngại đưa số điện thoại cho cảnh sát, bọn bọ từ số đó truy ra được địa chỉ nhưng vẫn bắt hụt.
Khi tìm đến quê của Hồ Hải, họ tìm thấy rất nhiều thứ, một hợp đồng bảo hiểm trước khi Lâm Hồng Hạ qua đời trong tủ, người thụ hưởng trên bảo hiểm không phải tên cô mà là Hồ Hải.
Bây giờ nghĩ lại, cô chợt hiểu tại sao hai năm nay Hồ Hải không tìm cô, hóa ra ông ta lấy tiền bảo hiểm đi đánh bạc, thời điểm đến tìm cô nhất định thua sạch.
Nhưng mẹ cô tuyệt đối sẽ không bao giờ tự nguyện ký vào cái bảo hiểm kia.
Vụ tự sát năm đó càng giống một vụ cố ý giết người hơn.
Cảnh sát xịt luminol vào nhà Hồ Hải và phát hiện một đống vết máu, được kéo dài từ phòng ngủ ra ban công, có khả năng cố ý giết người.
Đây không còn đơn giản như một vụ án tống tiền, cảnh sát bắt đầu tiếp nhận vụ án, cô ngày đêm chờ đợi cái chân tướng kia.
Họ vẫn chưa tìm thấy hũ tro cốt của Lâm Hồng Hạ từ nhà Hồ Hải.
"Có thể nó đã bị kẻ tình nghi hủy đi từ lâu.
Cô phải chuẩn bị tâm lý."
Lâm Trừng không thể nhớ làm thế nào mà cô chấp nhận sự thật rằng mẹ mình có thể đã chết một cách oan ức, vì vậy cô chỉ ngồi trong quán và chờ đợi.
Chờ một sự thật, đợi một người.
Nhiều năm đã mài đi sự bất mãn và ngạo khí của cô, người phụ nữ ngồi đó lạnh lùng, giao hết thảy mọi thứ cho thời gian.
Mỗi khi những người trong cửa hàng nhìn thấy cô, cô luôn tỏ vẻ thờ ơ.
Vào một ngày cuối năm, lần đầu tiên khách hàng trong cửa hàng nhìn thấy cô chủ ăn mặc đẹp và rất xinh, cô thay chiếc áo sơ mi trắng mà cô đã chán thay vào đó một chiếc váy màu đỏ sẫm.
Buông xõa mái tóc dài đã được cuộn lại xuống, những khách hàng cũ trong cửa hàng hơi ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy cô mặc bộ đồ này.
"Thưa bà chủ, chị đi đâu mà ăn mặc đẹp thế?"
Cô vui vẻ cười: "Đi gặp người yêu cũ đi, Tiểu Trịnh trông của hàng tốt nhé."
"Ông chủ!"
Tối qua Lâm Trừng và Lý Thanh Châu đã liên lạc với nhau.
Cứ như thể họ tách ra, không hề báo trước, một cuộc điện thoại đến từ phía bên kia gọi đến.
“Xin chào?” Cô lên tiếng nhiều lần, nhưng bên kia không có âm thanh nào.
“Lý Thanh Châu.” Cô mím chặt môi lo lắng gọi tên anh, giọng nói run run.
Người ở đầu dây bên kia thở dài thườn thượt, cuối cùng lên tiếng: "Chị ơi, là em."
Giọng nói thất lạc thật lâu đủ khiến cô đỏ cả mắt, có chút nghẹn ngào, nhưng giọng điệu vẫn kiêu ngạo: "Sao, chị đây bị nhóc quang đi rồi lại tìm tới, chị..."
Cô chưa kịp nói xong, thì ở đầu bên kia điện thoại, Lý Thanh Châu đã nói: "Ba em đồng ý cho chúng ta ở bên nhau."
Lâm Thừa sững sờ ba giây khi nghe lời này, có chút không rõ mình nghe được cái gì: "Cậu nói cái gì?"
"Em nói, bố đã đồng ý cho chúng ta ở bên nhau.
Tai của chị kém đi rồi." Anh cười trêu chọc cô, nhưng anh có thể nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình ngay cả khi anh nghe kỹ.
Bỏ ngoài tai những lời cười nhạo của anh, cô hỏi: "Sao chú lại đột ngột đồng ý."
"Em không biết, có lẽ ông đã lớn hơn một tuổi."
Lý Thanh Châu không nói anh đã cầu xin cha Lý như thế nào sau khi cha anh khỏe mạnh sau một năm, anh nhõng nhẽo cứng rắn, khuyên cả Thẩm Lam cùng anh một chiến tuyến mới miễn cưỡng đổi lấy một câu đồng ý.
Anh không nói năm nay không dễ dàng, "Chị ơi, chị có nhớ em đã nói gì không? Em đã nói, sẽ không bao giờ từ bỏ chị." Anh thực sự đã làm được.
Và cô đã làm được, Lâm Trừng đang đợi anh.
Bọn họ đều tin tưởng chắc chắn phải giữ lời hứa, cô khóc vì sung sướng qua điện thoại nhưng giọng điệu vẫn giả vờ cứng rắn: “Chị chưa hứa sẽ ở bên cậu”.
“Nhưng em thậm chí đã nghĩ về việc làm thế nào để kết hôn sau khi tốt nghiệp rồi.” Tiếng cười trong trẻo của anh vang lên, một tiếng cười thực sự hạnh phúc.
Đó là lần đầu tiên trong năm nay anh cười hạnh phúc như vậy.
Lâm Trừng phối hợp với anh tự giễu mà môi cũng giống anh nở nụ cười: "Chị không nói muốn gả cho cậu."
“Vậy thì chúng ta hẹn nhau đi, tối mai.
Chị ơi, năm mới em về rồi.
"
"Tốt.".
Truyện Mạt Thế
Vì vậy, cô đồng ý, thời điểm sắp kết thúc một năm cũ.
Họ gặp nhau vào giờ hẹn, trên đường kẹt xe một lúc, "Chị ơi, chị nhất định phải đợi em biết không, em nhất định sẽ tới, đừng rời đi."
Anh vội vàng gọi điện thoại, vì sợ cô sẽ rời đi, Lâm Trừng miễn cưỡng đồng ý, cô muốn nói với anh rằng cô đã đợi một năm, cô có rất nhiều kiên nhẫn.
Đếm ngược mấy giây cuối cùng ở quảng trường bắt đầu, chính là ở giây cuối cùng, Lý Thanh Châu đã đến.
"Chị ơi, là năm mới, ngẩng đẩu lên đi"
Lâm Trừng ngẩng đầu lên, Lý Thanh Châu đang đứng ở đường đối diện, anh mặc bộ quần áo giống khi bọn họ tách ra, vẫy tay với cô.
Lâm Trừng nhìn một chút mắt đã đỏ hoe, đèn xanh bật sáng, anh đi qua biển người, họ chìm trong đó, cô suýt chút nữa đã chạy về phía anh.
Cả hai chạy về phía nhau với một tình yêu đã lâu mới được đoàn tụ.
Cô cứ ôm anh như thế, hai người trong biển người, cười mà nước mắt trào ra nơi khóe mắt.
Nhưng trước khi Lâm Trừng nói, đồng tử của anh ta đột nhiên giãn ra.
Lý Thanh Châu nhìn thấy người đàn ông luộm thuộm trong đám đông đang đi về phía họ với một thứ sáng bóng trên tay, một con dao gọt hoa quả.
Vẻ mặt của người đàn ông âm lệ, chỉ còn cách họ một mét.
Anh vẫn không chút do dự, giống như đã hứa sẽ ở bên cô những năm đó, không màng tính mạng, ôm chặt lấy cô, xoay người quay lưng về phía lưỡi dao sắc bén.
Anh chưa kịp nói thì con dao đã găm vào cổ anh.
Lâm Trừng sững người trước vẻ mặt của anh, cô không phản ứng gì, Hồ Hải đã rút con dao ra, máu bắn lên mặt và quần áo của cô.
Lý Thanh Châu ngã vào trong vòng tay của cô, không có dấu hiệu gì, máu ở xung quanh cổ anh chảy ra, Lâm Trừng gần như ngốc, cô không biết làm sao để bịt chặt lỗ dao đâm kia, máu không kìm được, nước mắt bất giác ngã xuống đất vào ngay trái tim anh.
Giồn ngày đó mẹ cô qua đời, cô khóc nghẹn ngào.
Hồ Hải giết người cười điên cuồng, đám người chung quanh đạp bay con dao, bị ba năm người khuất phục, ông ta áp mặt trên mặt đất còn đang cười.
"Hahahahaha, ai con mẹ nó cũng đừng hòng sống một cuộc sống tốt đẹp, Lâm Trừng cũng đừng hòng!
Không phải mày gọi cảnh sát bắt tao sao sao? Vậy mẹ nó đừng mong sống tốt hơn! "
Hồ Hải điên cuồng hét lên, trông ông ta giống như một người điên mất trí, một năm nay ông ta bị truy nã khắp nơi, không ăn ngủ được, đã sớm bị bức điên rồi.
Tất cả chuyện này ông ta đều đổ lỗi cho Lâm Trừng, là do cô gọi cảnh sát, cho dù hôm nay có bị bắt ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Trên thực tế, ông ta đã ở bên cạnh Lâm Trừng suốt thời gian qua, chỉ để chờ đợi một ngày hôm nay, nhưng không ngờ rằng sẽ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn là Lý Thanh Châu.
"Xe cấp cứu, giúp tội gọi cấp cứu, làm ơn, làm ơn cứu anh ấy, cứu anh ấy."
Nước mắt của người phụ nữ như biển cả vô tận, giọng nói nghẹn ngào khó chịu, hét lên với những người xung quanh, người phụ nữ luôn kiêu hãnh không còn nữa, bỏ mặc bản thân chỉ muốn giữ lấy người mình yêu.
Cô muốn nắm lấy một cọng cỏ cứu mạng.
Ai đó xung quanh gọi 110 và 120, cũng có người đang chụp ảnh.
Nhưng ai cũng biết rằng anh không thể qua khỏi.
Máu bắt đầu chảy ra khắp đường, Lâm Trừng nằm trong vũng máu, vết máu loang lổ trên váy đỏ sẫm, tiếng khóc càng lúc càng lớn, "Anh đừng gặp chuyện không may, anh chờ được không, xe cấp cứu sẽ tới sớm thôi...!"
"Chị ơi, có lẽ em thật sự...!không thể đợi được nữa." Môi anh tái nhợt, giọng nói mỏng đến mức không nghe thấy, nhưng anh muốn đưa tay lên lau nước mắt cho cô.
Một phút trước sinh mệnh này còn đứng ở đây giờ đang nằm trước mặt cô.
"Chị ơi, khi nhớ em, hãy nhớ những gì em đã nói...
Khục khục khục, hãy đi ngắm biển, em ở đó, nói chuyện với em...!về cuộc sống của chị.
Lâm Trừng, chị phải nhớ em, nhớ em..
"
Anh bắt đầu chảy máu miệng, càng lúc càng ho nhiều hơn, anh không thể ngừng lại được.
"Không, không được, phải sống, không được chết, không được chết, Lý Thanh Châu, không được chết, chúng ta phải kết hôn, vĩnh viễn phải ở bên nhau."
Cô lắc đầu, cúi đầu để anh lau nước mắt trên khóe mắt, nhưng cô không thể ngăn được những giọt nước mắt đó, cũng không thể ngăn tính mạng của anh trôi qua nhanh như vậy vào lúc này.
Hơi thở của anh vốn đã yếu ớt, đôi mắt nhắm lại mệt mỏi, Lý Thanh Châu không còn cảm giác đau đớn, cũng không nghe được Lâm Trừng nói gì.
"Chị ơi, em không thể đi cùng chị nữa."
Cô không thể nghe thấy anh nói gì, cúi sát môi anh hơn.
Anh nói câu cuối cùng, "Lâm Trừng, anh yêu em."
Đó là lần cuối cùng anh gọi tên cô, thốt ra lời thề cảm động và thê lương nhất trong cuộc đời.
Người đàn ông nhắm mắt lại, hai tay ở giữa không trung hoàn toàn buông xuống, vầng trăng treo trên bầu trời đêm tan vỡ, tia nắng cuối cùng cũng tiêu tán.
Cô ngồi dưới đất, nước mắt đã khô, thân thể người trong tay cũng dần dần mất đi độ ấm.
Tiếng còi xe và tiếng cứu thương đến trộn lẫn vào nhau, vẻ mặt cô đau khổ, ôm chặt lấy anh không muốn buông.
"Lý Thanh Châu! Lý Thanh Châu! Thanh Châu..."
Ah ah! Ah ah-"
Tiếng nức nở của cô ấy lấn át mọi thứ, người phụ nữ xé dây thanh quản của mình trong đau đớn trong tuyệt vọng, giống như một con chim sơn ca bị đứt cuống họng.
Cô hét lớn, tiếng hét bi