Vô Phương, Ngôn Quy điện.
Nhìn một loạt sư thúc, sư bá trên đài cao cùng mấy trăm vị đệ tử Vô Phương đứng chật kín hai bên, trong lòng Nhĩ Sanh có chút trống rỗng.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt bất lực hướng Trầm Túy cầu cứu, nhưng Trầm Túy chỉ nhẹ gật đầu với đám sư huynh của mình một cái, sau đó cũng bước lên trên đài, đứng đối diện với Nhĩ Sanh. Nhận thấy không ai giúp được mình, nàng chỉ đành thành thành thật thật cúi đầu xuống.
“Quỳ xuống !” Chủ trì buổi giáo huấn hôm nay không phải ai khác, chính là tổ sư phụ của Thần Chử đã gặp trên biển lần trước, Tịch Ngộ. Hắn đứng trên đài cao, nghiêm mặt Nhĩ Sanh đứng bên dưới.
Sư phụ nói, các sư thúc, sư bá nói cái gì thì cứ tạm nghe theo, cốt khí trước cứ để sang một bên. Nhĩ Sanh nhớ lại lời Trầm Túy căn dặn, bùm một tiếng, quỳ sụp xuống, thành thành thật thật cúi đầu như cũ. Con rắn đen nhỏ quấn trên cánh tay nàng bên trong tay áo thế nhưng lại có chút xao động.
Cánh tay Nhĩ Sanh khẽ run lên, chiếc chuông khẽ vang lên mấy tiếng đinh đang, Hắc xà như hiểu được suy nghĩ của nàng, cũng im lặng, không động đậy.
Tịch Ngộ lạnh lùng hỏi: “Vì sao lại lại tự ý xâm nhập cấm địa ?”
Nhĩ Sanh lúc này mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt giống như con mèo nhỏ đáng thương hề hề nhìn Tịch Ngộ, đáp: “Ta …. Đệ tử tập luyện thuật Ngự Kiếm, nhất thời không khống chế tốt kiếm ….”
“Thuật Ngự Kiếm ?” Tịch Ngộ nhíu mày, “Ngươi mới nhập môn chưa đầy hai tháng, dựa vào cái gì mà đã có thể tu luyện Ngự Kiếm thuật ?”
Nhĩ Sanh thở dài bất đắc dĩ, than nhẹ: “Cho nên mới không thân thiện hữu hảo a ….”
Những người ở đây đều có thể dễ dàng nghe được lời than nhỏ này của nàng, Trầm Túy vừa mới câu môi định cười, Tịch Ngộ liền lạnh mặt, nghiêm khắc răn đe cùng quở mắng: “Trầm Túy, nền tảng chưa đủ, vì sao đệ lại dạy nàng thuật Ngự Kiếm ?”
Trầm Túy thầm ngáp một cái trong lòng, thấy vị sư huynh của mình dường như đã thực sự tức giận mới vội khụ một tiếng cho thanh giọng, nghiêm mặt nói: “Sư huynh còn có điểm chưa biết, Nhĩ Sanh thiên phú dị bẩm, khả năng lĩnh ngộ rất cao, hơn nữa trước khi bái đệ làm sư phụ, nàng ấy vốn đã có một thân linh lực tương đối lớn. A Túy đệ dạy qua nàng mấy thuật cơ bản như Ích Cốc, độn thổ, thấy nàng lĩnh ngộ rất nhanh mới dạy nàng đến thuật Ngự Kiếm.”
“Lĩnh ngộ rất nhanh ?” Tịch Ngộ cười lạnh một tiếng: “Nếu thực nàng ta lĩnh ngộ rất nhanh, vì sao vừa học xong Ngự Kiếm đã bay thẳng vào cấm địa ? Đệ tử bình thường nếu muốn đi vào, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.”
Trầm Túy bĩu môi, không tiếp lời.
“Nhĩ Sanh.” Tịch Ngộ trầm giọng gọi, “Từ lúc bái nhập Vô Phương chúng ta đến nay, lai lịch không rõ, trong mình còn mang theo một cỗ linh lực cổ quái, hiện lại tự ý xông vào cấm địa, nếu bổn tọa trục xuất ngươi ra khỏi sư môn, ngươi còn lời gì để nói không ?”
“Sư huynh ….” Trầm Túy vừa mới mở miệng đã bị Tịch Ngộ ngăn lại.
Nhĩ Sanh mở to mắt nhìn Tịch Ngộ trong giây lát, gãi gãi đầu, vẻ mặt thành thật nói: “Đệ tử không có gì để nói.”
Trầm Túy đỡ trán.
Tịch Ngộ gật đầu: “Nể tình ngươi cũng không có ác niệm, vả lại quả thật thiên tư thông tuệ, tạm thời Vô Phương ta chưa trục xuất ngươi ngay.” Còn chưa kịp vui mừng, Tịch Ngộ đã nói tiếp: “Nhưng thanh kiếm ngươi mang theo bên mình cần phải giao lại cho Vô Phương bảo quản. Vật ấy linh khí quá nặng, ngươi mới bước vào con đường tu tiên, chưa thể khống chế tốt kiếm này, lúc này giữ nó bên người chỉ có hại chứ không có lợi. Theo lời ngươi thì lần rối loạn này cũng là do ngươi chưa thể khống chế tốt thanh kiếm này mà thành ….”
“Muốn lấy đi Nhất Lân kiếm sao ?” Nhĩ Sanh cắt ngang lời Tịch Ngộ, nhìn hắn chằm chằm.
Tịch Ngộ bị ánh nhìn chằm chặp của nàng khiến cho có chút khó chịu, hơi nhíu mày, vẫn nhẫn nại nói: “Không phải là lấy đi mà chỉ là tạm bảo quản.”
“Không thể được.”
Trong đại điện nhất thời có chút xao động, mọi người đều giương mắt đánh giá Nhĩ Sanh, trong lòng tự hỏi không biết vì sao thái độ của nàng lại đột nhiên cứng rắn như thế.
Sắc mặt Tịch Ngộ trầm xuống, hù dọa nói: “Nếu là như vậy, ngươi hãy lập tức xuống núi đi. Vô Phương không dạy dỗ nổi ngươi.”
Thấy việc đàm phán không thành, Nhĩ Sanh vỗ vỗ đầu gối cứ thế đứng dậy, đúng mực nhìn Tịch Ngộ. Ánh mắt Nhĩ Sanh nhìn Tịch Ngộ chẳng qua là ánh mắt nhìn người ngang hàng với mình thế nhưng trong mắt những người khác, cái nhìn ấy như ẩn chứa sự khiêu khích, đại nghịch bất đạo ….
Thật can đảm …. Trầm Túy thầm nghĩ.
Nhĩ Sanh thẳng lưng, ưỡn ngực nói: “Sư phụ đệ tử không phải là Người, Người có quyền gì mà đuổi đệ tử xuống núi ?”
Tịch Ngộ giận đến tái mặt: “Trầm Túy, đệ nói xem, ta có thể đem thứ nghiệp chướng này đuổi xuống núi không ?”
Trầm Túy xoa nhẹ trán: “Sư huynh, kiếm kia là vật duy nhất mà phu quân nàng ấy lưu lại trước lúc mất tích, với nàng mà nói, ý nghĩa của nó đương nhiên là không bình thường. Ngẫm lại vừa rồi, chắc chắn là nàng ta chưa lĩnh ngộ hết những ý nghĩa trong lời nói của sư huynh, nếu có thể, để đệ đi khuyên nhủ nàng ấy.”
Nhĩ Sanh nghe xong lời này sắc mặt đại biến: “Sư phụ ! Người là kẻ phản bội !”
Nhất thời xung quanh một mảnh xôn xao. Trầm Túy nguy hiểm híp mắt lại, cắn răng nói: “Tiểu Nhĩ ?”
“Không thương lượng !” Nhĩ Sanh lớn tiếng nói: “Chuyện gì đệ tử cũng có thể nghe sư phụ, chỉ riêng chuyện này thì không được ! Đệ tử học tiên thuật chỉ để đi tìm phu quân, nếu các vị muốn lấy đi Nhất Lân Kiếm của đệ tử, đệ tử tình nguyện tự mình rời khỏi Vô Phương, không bái nhóm người các vị làm sư phụ.”
Lúc này mọi người đều đang hết sức kích động nên chẳng ai nghe thấy những tiếng đinh đinh đang đang nho nhỏ phát ra ở cổ tay Nhĩ Sanh.
Tịch Ngộ nhếch môi, tự tiếu phi tiếu nói: “Nhìn xem đệ đã thu nhận về một đệ tử tốt thế nào !”
Trầm Túy cảm thấy rất đau đầu, bỗng nhiên mới có dũng khí nuôi trẻ con mới biết trước đây bản thân có bao nhiêu đáng giận ….
Nhĩ Sanh nói xong những lời này thầm nghĩ, hiện tại nàng cũng học được chút chút pháp thuật rồi, sau này chỉ cần cố gắng tự mình rèn luyện cũng tốt, thật sự không cần phải …. Tiếp tục ở Vô Phương. Nghĩ đến đây, nàng dứt khoát quay người chạy ra phía cửa.
Không ai đoán được, nàng nói đi là thật sự bỏ đi.
Tịch Ngộ giận đến run người, Trầm Túy lửa giận cũng bốc lên đến tận đỉnh đầu. Bình tĩnh nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có người khiến hắn giận đến mặt đỏ tai hồng, hoàn toàn mất đi dáng vẻ tiêu sái ngày thường: “Ngươi đứng lại đó cho ta !”
Mặc dù không tình nguyện nhưng Nhĩ Sanh vẫn đứng lại, đưa tay quệt quệt miệng, nửa tức giận, nửa tủi thân liếc nhìn Trầm Túy một cái.
“Vô Phương là nơi ngươi nói đến thì đến mà đi thì đi hay sao ? Sư phụ là người ngươi nói bái là bái, nói vứt là vứt, tựa như y phục bình thường sao ?” Trầm Túy cả giận nói: “Nay thì ông trời cũng không đứng về phía ngươi nữa, vì câu nói vừa rồi của ngươi, ta muốn thưởng ngươi mười đại bản ! Lấy gậy ra đây, ta tự mình đánh.”
Nhĩ Sanh thấy Trầm Túy tức giận như vậy, cả người không tiền đồ mà khẽ run rẩy, chân cũng nhất thời nhuyễn xuống.
Ôm chặt Nhất Lân kiếm, nàng có chút uất giận nói: “Ta sai ở đâu chứ ? Các người muốn đồ của ta, ta sao có thể hai tay dâng lên ? Các người nói đuổi ta đi, ta tự mình đi, không được sao ? Dựa vào cái gì mà bây giờ còn muốn đánh ta ?”
[Được rồi, ngươi không đáng bị ăn đại bản.] Nhĩ Sanh nói xong những lời kia, trong lòng đột nhiên nhảy ra một giọng nói trước nay chưa từng nghe qua, thanh âm trầm thấp nghe không ra là giọng nam hay nữ, khiến trong lòng Nhĩ Sanh âm thầm sợ hãi, thanh âm kia lại cất lên: [Một đám người tu tiên chỉ thích ra vẻ đạo mạo, bọn họ có tư cách gì mà chỉ trích ngươi ?]
Nhĩ Sanh cả kinh lui về phía sau mấy bước.
Mà Trầm Túy tay cầm gậy, thấy Nhĩ Sanh lui lại mấy bước tưởng nàng sợ tội định chạy, lặc mình một cái phi thân chắn trước mặt nàng.
“Đem người này áp xuống băng ghế cho ta !” Trầm Túy phân phó, bên cạnh lập tức có hai kẻ bước ra vươn tay muốn bắt lấy cánh tay nàng. Một trái một phải đồng thời chụp đến khiến Nhĩ Sanh muốn tránh cũng không tránh được, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, tay nàng đột ngột vung lên, chụp một chưởng vào vai người nọ, lực đạo không lớn nhưng cũng đủ khiến người nọ ngã nhào trên mặt đất, nửa ngày sau cũng không dậy nổi.
Nhĩ Sanh kinh hãi nhìn bàn tay mình, có chút bối rối nhìn người bị mình đánh: “Thực xin lỗi … Ta cũng không biết tại sao lại vung tay ….”
Nhưng tiếng giải thích của nàng cũng không sao át được những cái trừng mắt oán hận từ bốn phương tám hướng xung quanh. Các đệ tử Vô Phương bốn phía đều nhíu mày, nhìn nằng chằm chằm, trên đài, các sư thúc, sư bá đều vô cùng tức giận. Không ít người buột miệng mắng chửi nàng là nghiệp chướng. Trầm Túy thấy nàng ra tay đả thương người, nhất thời cũng vô cùng giận dữ, lạnh mặt nói: “Ta dạy ngươi tiên thuật để ngươi đả thương đồng môn sao ?”
Nhĩ Sanh không biết phải giải thích thế nào, đang lúc luống cuống,
Nhất Lân kiếm trong tay bỗng lóe lên một tia lam quang, bất an cùng xao động trong lòng nàng cũng dần dịu lại.
Tiểu hắc xà từ trong ống tay áo Nhĩ Sanh lặng lẽ thò đầu ra, kim sắc trong đáy mắt lẳng lặng nhìn nàng. Như là được an ủi, biết có người còn đứng về phía mình, Nhĩ Sanh thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn các tiên nhân xung quanh, nàng đột nhiên cảm thấy phản ứng của họ có chút thái quá. Thường ngày, vẻ mặt đám người tu tiên này ai cũng đều thanh lãnh, trầm lặng mà thoát tục, mà nay, trong đại điện này, tính khí mọi người đều quá đỗi nóng nảy, ai nấy đều lỗ mãng như những người trên giang hồ, hoặc là như người đàn bà chanh chua cả ngày cùng người khác cãi nhau vậy.
Xao động ….
Nhĩ Sanh đang nghĩ ngợi chợt cả người cứng lại, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện bản thân bị một cái dây thừng màu vàng trói chặt.
Tịch Ngộ ở trên dài thản nhiên nói: “Nghiệt đồ ác độc, tâm tư bất chính, đã không nghe theo lời dạy bảo của bề trên mà còn ra tay đánh người, hôm nay ta thay mặt Vô Phương trừng trị nghiệt đồ như ngươi.”
Dây thừng thít chặt lấy cơ thể Nhĩ Sanh, chặt đến cơ hồ như xương cốt cũng muốn vỡ vụn ra.
Nhĩ Sanh không nhịn được đau, hô nhẹ một tiếng.
Trầm Túy giật mình bừng tỉnh, sắc mặt đại biến: “Sư huynh, không thể làm thế …”
Một lời còn chưa nói hết, Nhất Lân kiếm giống như có linh hồn, lam quang bộc phát, “Chà” một tiếng, đem thừng vàng trói chặt Nhĩ Sanh chém thành từng đoạn nhỏ. Nhĩ Sanh thoát khỏi đau đớn, ngã ngồi trên mặt đất ngơ ngác nhìn Nhất Lân kiếm trôi nổi giữa không trung.
Thân kiếm dựng đứng, chắn trước mặt Nhĩ Sanh, sau đó, mũi kiếm chậm rãi hướng về phía Tịch Ngộ trên đài, tư thế đó, đối với Nhĩ Sanh mà nói, mười phần là bảo vệ, còn với Tịch Ngộ mà nói, mười phần là miệt thị cùng khiêu khích.
Tiếng ồn ào trong điện mỗi lúc một lớn, mọi người đều nói kiếm này yêu dị. Tịch Ngộ nheo mắt lại, sát khí nhất thời tản ra xung quanh, một người một kiếm khí thế bừng bừng, giương cung bạt kiếm chỉa về phía đối phương.
Cùng lúc đó, một đạo bạch quang trong suốt từ ngoài điện bay vào, cửa lớn của Ngôn Quy điện “Chi nha” một tiếng, mở ra. Ánh sáng bên ngoài tràn vào trong điện, mơ hồ phản chiếu một thân trường bào trắng phiêu phiêu trong gió. Trầm Túy hơi ngẩn ra một chút, lập tức quỳ một gối xuống, cung kính gọi một tiếng: “Sư tôn.”
Theo tiếng gọi này của hắn, chúng đệ tử Vô Phương trong điện đều nhất tề quỳ xuống, phần đông trưởng lão trên đài cũng ngẩn ra một chút sau đó lập tức đi xuống, cung kính hành lễ: “Sư tôn.”
Người tới chính là Vô Phương tiên tôn. Khẽ phất ống tay áo một cái, trọc khí[1] trong điện nhất thời tiêu tán cả đi: “Thẹn thay những kẻ tu tiên, để cho tà khí làm vẩn đục cái tâm trong sáng.”
Mọi người đều sững sờ, hoàn hồn tỉnh táo lại mới phát hiện, vừa rồi hành động của bản thân có điểm không bình thường, vội cúi đầu niệm Tĩnh Tâm chú, đuổi đi tà khí ẩn núp trong thâm tâm. Chỉ có mình Nhĩ Sanh vẫn ngơ ngác ngồi dưới đất, nhìn đám người Vô Phương xung quanh. Mọi người đều gọi người mới đến là tiên tôn, nàng nghĩ, tiên tôn phải là một ông lão niên kỉ dày cộp, sao có thể giống với người trước mắt, so với sư phụ nàng còn trẻ trung hơn mấy phần ?
Nhất Lân kiếm lặng lẽ hạ xuống, ngoan ngoãn quay về nằm im trong tay Nhĩ Sanh.
Mái tóc màu bạc, dài như thác nước, rủ xuống trên đất, Nhĩ Sanh sờ sờ đầu mình, thầm nghĩ, tóc dài như vậy, không nặng sao ? Còn mặc y phục dài như thế, tuy rằng thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, phiêu phiêu thoát tục, nhưng góc áo bị giẫm lên kia, có nhiều nơi rất khó coi a.
Sắc mặt tiên tôn thanh lãnh mà lạnh lùng quét qua Nhĩ Sanh một cái, Nhĩ Sanh hoảng sợ vội che miệng mình lại, sợ sẽ bất cẩn mà thốt ra những lời trong lòng.
Hắn chậm rãi đi qua bên người Nhĩ Sanh, đến trên đài cao. Mọi người đều đứng hết dậy chỉ riêng Nhĩ Sanh vẫn ngồi im dưới đất. Trầm Túy tiến lên phía trước, chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhẹ cốc đầu nàng một cái. Nhĩ Sanh cả kinh, vội vàng từ trên mặt đất bò dậy, một thân xiêm y xám xịt, lấm lem bùn đất, khuôn mặt cũng không tránh khỏi lấm lem, ở trong đại điện này vô cùng nổi bật.
“Tiểu đồ Nhĩ Sanh.” Tiên tôn khẽ gọi.
Nhĩ Sanh nhìn thẳng vào mắt tiên tôn, vẻ mặt thuần khiết, vô tội nói: “Mới vừa rồi Tịch Ngộ sư thúc nói trục xuất đệ tử ra khỏi tiên môn, bây giờ đệ tử vẫn còn là môn đồ của Vô Phương sao ?
Không đoán được nàng lại tố cáo mình, Tịch Ngộ oán hận trừng mắt nhìn Nhĩ Sanh, nhưng cũng không dám làm ra hành động gì thái quá, trong bụng không ngừng niệm Tĩnh Tâm chú.
Tiên tôn thản nhiên liếc Tịch Ngộ một cái, nói: “Đã nhập Vô Phương chi môn ta, nếu chỉ như vậy đã dễ dàng trục xuất, còn có đạo lí gì ?”
Nhĩ Sanh lén nhìn Tịch Ngộ, trong lòng nhịn không được mà khẽ cười thầm.
Tiên Tôn lại nói: “Nhưng đã là đệ tử Vô Phương, phải nghiêm ngặt tuân thủ môn quy. Ngươi tự ý xông vào cấm địa sau núi, đã biết sai ở chỗ nào chưa ?”
Nhĩ Sanh thầm nghĩ, cấm địa tuy rằng là mình do bất cẩn mới xông vào, nhưng cũng vì nàng bất cẩn không chế trụ tốt Nhất Lân kiếm nên mới gây ra sự tình như vậy, cũng coi như là lỗi của nàng, vì vậy Nhĩ Sanh thành thật gật đầu đáp: “Đệ tử biết sai.”
“Đã biết sai, đương nhiên phải chịu phạt ….”
Nhĩ Sanh có chút lo lắng, sốt ruột: “Chịu phạt thì không thành vấn đề, đệ tử nguyện ý chịu phạt, nhưng sư thúc nói muốn lấy đi kiếm của đệ tử, đệ tử không thể đáp ứng được.”
Tiên tôn có chút trầm mặc, lúc sau mới nói: “Kiếm này có linh tính, vô cùng bảo hộ chủ nhân, hành động của Tịch Ngộ lần này quá lỗ mãng rồi.”
Tịch Ngộ tiến lên phía trước, cúi đầu nhận sai: “Là đệ tử suy nghĩ không chu toàn.”
Tiên tôn khoát tay, lại hỏi Nhĩ Sanh: “Tà Linh Châu là ngươi chém ?”
Nhĩ Sanh gật đầu.
Tiên tôn trầm ngâm nói: “Như vậy, là tà khí của Tà Linh Châu nhập vào thân thể của ngươi, cứ thế ảnh hưởng tới những người có mặt trong điện hôm nay, khiến tâm tình họ phập phù không ổn định, quấy nhiễu sự thanh tịnh của Vô Phương.” Sau khi nghe những lời này, mọi người đều kinh thán nhìn về phía Nhĩ Sanh.
Mọi người đều biết Tà Linh Châu là tà vật từ thời thượng cổ, mấy trăm năm trước bị đọa tiên Trường An ném xuống biển sâu vạn trượng, không rõ tung tích. Cho đến tháng trước lúc đám người Tịch Ngộ mang về cũng đã mất đi tà khí vốn có, mà nay đã bị trấn dưới ngọc tháp của Vô Phương. Tất cả đều không nghĩ tới, kẻ chém Tà Linh Châu lại là một cô nhóc ngay cả Ngự Kiếm thuật cũng không nắm chắc như Nhĩ Sanh.
Sự chú ý của Nhĩ Sanh đều tập trung ở câu trước, nói Tà Linh Châu là bị nàng chém, có chút sốt ruột hỏi: “Nói cách khác …. Nói cách khác …. Heo …. Heo đã chui vào trong bụng đệ tử ?”
Tiên Tôn thấy bộ dáng nàng cực kỳ sợ hãi, trầm tĩnh nói: “Không cần sợ hãi, tà khí này còn chưa thành thục, chỉ có thể ở lúc trong lòng ngươi sinh ra ý niệm không tốt mới xuất hiện. Vậy thì, liền phạt ngươi đến Tư Qua cốc, sám hối ba tháng, thanh tẩy tà khí trong thân.”
Nhĩ Sanh ngơ ngác vuốt bụng mình, không phản ứng gì.
Cuối cùng vẫn là Trầm Túy đem đầu của nàng ấn xuống nói: “Tạ sư tôn khinh phạt[2].”
Lúc hắn đem Nhĩ Sanh đến Tư Qua cốc nàng mới giật mình bừng tỉnh, vẻ mặt đau khổ hỏi Trầm Túy: “Sư phụ, bị heo chui vào trong bụng …. Có phải đệ tử sẽ chết không ?”
Trầm Túy cười nhẹ nói: “Mạng ngươi còn lớn lắm, không chết được đâu.”
“Chỉ là ….” Nhĩ Sanh sợ đến rơi lệ, “Chỉ là đệ tử không nhớ rõ bản thân từng nấu qua thịt heo, vậy mà nó lại còn sống sờ sờ mà chạy đến trong bụng đệ tử …. Còn sống sờ sờ a ! Thật ghê tởm ….”
Trầm Túy ôm trán thở dài: “Đồ đệ ngốc a, đồ đệ ngốc !”