Ti Mệnh

Thiên ý


trước sau

Trong hư vô khe khẽ truyền tới tiếng nước tí tách rơi trên mái hiên nhà. Mi mắt khẽ run run. Có tiếng khẽ gọi bên tai. Giọng nói bất nam bất nữ không ngừng thì thào gọi: “Nhĩ Sanh, Nhĩ Sanh …”

Nàng nhíu mày, chậm rãi mở mắt. Trước mắt là một mảng trắng chói lòa. Chớp chớp mắt một lúc, Nhĩ Sanh mới có thể thích ứng được mà mở to hai mắt. Bốn phía đều là giấy, nhỏ bé và trắng như tuyết. Nàng đứng lên, đặt tay lên trái tim. Cảm giác chỗ đó trống rỗng, không còn ấm áp như xưa.

“Nhĩ Sanh.”

Thanh âm ấy vẫn bám riết không tha. Nàng tò mò nhìn ngó xung quanh, vất vả lắm mới thấy được một cái bóng xám xịt trong góc, đánh giá một hồi rồi hỏi: “Ngươi là … ?”

“Ta là thứ gì không quan trọng.” Cái bóng màu xám trả lời rõ ràng rành mạch dọa Nhĩ Sanh giật mình nhảy dựng lên, lui về phía sau mấy bước. Ba phần đề phòng, ba phần sợ hãi, nhưng nhiều hơn cả vẫn là cảm giác tò mò. Thứ đó dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Nhĩ Sanh, nhẹ giọng nói: “Chớ sợ, ta sẽ không hại ngươi, trái lại bây giờ chỉ có ta mới có thể cứu ngươi.”

“Cứu ?” Nhĩ Sanh kỳ quái hỏi, tay không quên sờ soạng thân thể mình trên dưới một lượt, “Ta rất tốt, không cần cứu.”

Cái bóng kỳ quái kia cười rộ lên: “Tốt ? Ngực của ngươi bị đâm một lỗ, thế mà tốt ?”

Nghe những lời này, Nhĩ Sanh ngẩn người. Chợt thấy ngực một mảng lạnh lẽo, nhìn xuống mới thấy trước ngực bị thủng một lỗ lớn, hàn phong vù vù quật vào, nhưng lại không thấy có máu trào ra. Nàng không khỏi kinh hãi trừng lớn mắt, hít hít mấy ngụm lãnh khí hỏi: “Đây … Đây là cái gì ?”

Trong đầu nàng lúc này chỉ có những mảnh vụn ký ức hỗn độn, bỗng, Nhĩ Sanh giật mình nhớ lại tình cảnh gặp phải trước lúc hôn mê, hàn kiếm lạnh lẽo cắm phập vào lồng ngực cùng ánh mắt hoảng sợ của Trường Uyên. Nhĩ Sanh rùng mình, nhìn xung quanh vội vã hỏi: “Đây là đâu ? Trường Uyên đâu rồi ?”

“Nơi này vốn là trái tim của ngươi.” Cái bóng kia nói, “Máu đã gần cạn, không bao lâu nữa, ngươi sẽ biến mất.”

Nhĩ Sanh trơ mắt nhìn cái bóng, dường như nghe không hiểu những gì hắn nói.

“Nhĩ Sanh, ngươi sắp chết. Sẽ mất đi ý thức, tiêu tán trong thiên địa …” Thanh âm của cái bóng mang theo một chút trêu đùa, tiếp tục hỏi, “Ngươi có thể tưởng tượng được cái chết ?”

Với Nhĩ Sanh mà nói, câu hỏi kia thật sự vô nghĩa. “Có gì ngươi nhanh nhanh nói đi, đừng nói mấy câu nhảm nhí này nữa. Nếu ta sắp chết rồi, vậy phải làm sao bây giờ ?” Nàng hỏi thẳng vào vấn đề: “Ngươi nói có thể cứu ta, nhưng phải thế nào ngươi mới bằng lòng cứu giúp?”

Loại tư tưởng lấy vật đổi vật này là Trầm Túy dạy cho Nhĩ Sanh. Muốn ăn vụng gà nướng sau lưng hắn, có thể. Nhưng nhất định phải đem một bầu rượu trở về hiếu kính với sư phụ.

“A, ta rất thích tính cách thẳng thắn này của ngươi.” Bóng đen nói: “Chỉ cần ngươi đồng ý lập huyết thệ cùng ta, ta sẽ khiến cái lỗ trước ngực ngươi lành lại, ngươi có thể tiếp tục sống sót.”

Tốt xấu gì Nhĩ Sanh cũng đã tu tiên mấy năm, biết huyết thệ là thứ không thể tùy tiện lập. Nếu làm không tốt, ứng theo lời thề còn có thể bị hôi phi yên diệt[4], vạn kiếp bất phục[5]. Cho nên nghe vậy, nàng lập tức cảnh giác hỏi: “Ngươi muốn thế nào ?”

“Đừng nóng vội.” Bóng đen trấn an nàng: “Những điều ta muốn ngươi đồng ý với ta không nhiều. Ngươi hãy nhìn đi, nơi này vốn là trái tim của ngươi, ta chỉ cần ngươi đồng ý để ta ở đây tùy ý hành động là được.”

Nhĩ Sanh nhìn hắn, từ chối cho ý kiến.

“Ngươi không đồng ý cũng không sao. Nếu ngươi còn sống ta bị nhốt ở trong này không ra ngoài được, ngươi chết, mọi chuyện cũng không thay đổi. Nhưng với ngươi mà nói, điều này lại có trăm triệu lần không giống nhau. Ngươi còn sống thì còn có thể nhìn thấy sư phụ, sư tỷ, trượng kiếm thiên hạ, hành hiệp trượng nghĩa, còn có thể gặp được Trường Uyên … Thử nghĩ xem, các ngươi ly biệt ba năm, vừa mới được gặp lại bao lâu ? Nếu ngươi cứ ra đi như vậy, Trường Uyên sẽ vô cùng đau lòng, nói không
chừng còn cùng ngươi đi xuống Hoàng Tuyền cũng chưa biết chừng.”

Theo thanh âm cực kỳ dụ hoặc của cái bóng, những người hay sự kiện đều hiển hiện chân thật, sinh động trong tâm trí Nhĩ Sanh. Nghĩ đến hình ảnh Trường Uyên cô đơn lẻ loi cầm Nhất Lân kiếm ở trong bóng đêm của Hỗn Độn[6], nàng cả người lạnh lẽo, nhìn bóng đen chần chừ nói: “Ngươi ở lại nơi này làm gì ?”

“Huyết thệ ràng buộc cả ta và ngươi. Ngươi đồng ý để ta ở nơi này, ta chỉ có thể ở đây, cho nên từ nay về sau, ta nhất định sẽ bảo vệ sự an nguy của ngươi.” Trong thanh âm của hắn mang theo ý cười kỳ quái, bất nam bất nữ khiến người ta cảm thấy một cỗ sợ hãi khó hiểu dâng lên trong lòng.

Trong lòng Nhĩ Sanh còn vô số nghi vấn, ví dụ như hắn là ai, vì cái gì lại muốn coi trái tim nàng như căn phòng mà ở đó ? Nhưng còn chưa kịp nghĩ đến nơi đến chốn, không gian xung quanh chợt rung nhẹ, cái bóng khẽ nói: “Trái tim ngươi rất nhanh sẽ sụp đổ, Nhĩ Sanh, ngươi sắp chết.”

Nhĩ Sanh cắn răn nói: “Lấy máu, thề.”

Cái bóng cười khằng khặc, quẩn quanh trong đầu Nhĩ Sanh, sau này trở thành bóng đè không chịu tản đi.

Thanh kiếm đâm quá sâu, cho dù là người đã qua tu tiên vài năm như Nhĩ Sanh, cho dù có Trường Uyên ở bên cạnh không ngừng độ thần lực, đối với kẻ vẫn còn chân thân là người, bị thương nặng như vậy cũng không thể sống được. Trường Uyên cũng nghĩ như vậy.

Sau khi Nhĩ Sanh tắt thở một lúc lâu, đang lúc Trường Uyên tính toán mai táng nàng ở nơi nào thì người đang ôm trong ngực bỗng run nhẹ, mơ mơ màng màng mở mắt.

Trường Uyên kinh ngạc trong giây lát, trong đầu hiện lên hai chữ xác chết vùng dậy[7], nhưng rất nhanh hắn lại hờ hững như trước, vuốt ve tóc Nhĩ Sanh: “Xác chết của kẻ khác vùng dậy cũng không đẹp như nàng. Nhĩ Sanh quả nhiên là không giống người thường.” Nhĩ Sanh giãy dụa ngồi dậy, Trường Uyên lại càng ôm nàng chặt hơn, không cho nàng cử động, “Đừng chạy lung tung, ta đào hố xong mà không tìm thấy nàng thì phải làm thế nào cho phải.”

Lời nói của hắn vô cùng bình tĩnh, Nhĩ Sanh nghe mà ngây ngẩn cả người, si ngốc nhìn Trường Uyên một hồi lâu, nàng mới nói: “Trường Uyên đừng khóc, Nhĩ Sanh sẽ không chạy.” Nói xong lau đi giọt lệ trên khóe mắt Trường Uyên, “Ta dù là xác chết vùng dậy cũng nhất định phải quẩn quanh bên chàng.”

Cảm nhận được hơi ấm nơi đầu ngón tay đang chạm vào đôi má nàng, Trường Uyên giật mình, vội nắm chặt lấy cổ tay Nhĩ Sanh, cảm giác được nhịp đập mỏng manh dưới da nàng, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt Nhĩ Sanh: “Nhĩ Sanh ?”

“Ừm.”

Nghe được lời xác nhận của nàng, Trường Uyên chợt thấy yết hầu nghẹn lại, nhất thời không nói thành lời.

“Nàng đánh Diêm Vương cho nên mới bị đưa trở lại sao ?” Khi hỏi những lời này, Trường Uyên cũng cảm thấy nực cười. Nhĩ Sanh là Ti Mệnh đầu thai, nàng chết đương nhiên là trở về bản vị, quay về làm Ti Mệnh tinh quân, sao có thể vào Minh Phủ thấy Minh Vương.

Nhĩ Sanh nghe xong, khóe miệng giật giật, mãi mới nở được một nụ cười nói: “Ta luyến tiếc Trường Uyên.”

Sợ hắn lo lắng, lần đầu tiên Nhĩ Sanh có chuyện giấu diếm hắn.

Lúc này Trường Uyên còn có tâm trí nào cân nhắc nguyên do trong đó, hắn cúi đầu, môi chạm nhẹ lên trán Nhĩ Sanh: “Ta cũng luyến tiếc …”

Nếu việc Nhĩ Sanh chết đi sống lại lần này là thiên ý, Trường Uyên nghĩ, ngàn năm qua, hắn chưa bao giờ thấy biết ơn nó như ngày hôm nay.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện