Ti Mệnh

Chuẩn bị


trước sau

Gió mát nhẹ thổi, xua đi cái nóng oi bức ở nhân gian.

Ở dưới trần, thời gian luôn trôi qua nhanh hơn so với trên Thiên giới. Ti Mệnh nhớ rõ, trong mệnh bộ có ghi, đến tháng bảy Nhĩ Sanh tròn mười tám, bây giờ cứ coi như nàng đổi sang một thân phận khác, đón nhận những ngày tháng đầu tiên của tuổi mười tám đi.

Cất bước đi qua một sườn núi nhỏ, tầm nhìn phút chốc rộng mở, phóng mắt nhìn biển hoa trắng muốt bị gió thổi qua, tạo nên những gợn sóng nhẹ, Ti Mệnh lảo đảo bay tới nơi hài cốt Nhĩ Sanh chưa được chôn cất.

Nàng bước đi theo cảm giác, mỗi bước đạp xuống trong lòng đều là một phần rung động. Tàn sát bừa bãi, huyết vị, tuyệt vọng lan tràn đáy lòng,…Tất cả giống như có sinh mệnh, hóa thành vô số hình ảnh xẹt qua trong tâm trí nàng, cuối cùng chỉ còn lại tiếng nói khàn khàn, thê lương đến cùng cực của một người nam tử, khẽ gọi:

“Nhĩ Sanh…”

Thanh âm rất khẽ, hàm chứa sự bất lực đến cùng cực khiến người ta nghĩ rằng, có lẽ hắn đang khóc.

Ngực Ti Mệnh nhói lên đau đớn. Nàng biết, thời khắc Trường Uyên dùng kiếm đâm vào thân thể Nhĩ Sanh, lòng hắn so với bất kỳ ai đều kinh hoảng hơn. Hắn không đành lòng, khổ sở thậm chí bất lực, nhưng tất cả cảm xúc đó đều không địch lại một câu khó chịu của Nhĩ Sanh.

Lựa chọn lặng lẽ chôn cất tình cảm của bản thân, chính là cách hắn thích nàng.

Ti Mệnh dừng lại cước bộ, sa y trắng muốt hòa theo hoa cỏ tung bay trong gió. Trước mắt nàng là một thanh kiếm màu đen đâm sâu vào đất bùn, bên cạnh thanh kiếm là một bộ xương trắng lẳng lặng nằm đó, giữa tiết hè nóng bức, thi thể đã bị phân hủy phần lớn. Những vệt máu dính trên y phục của bộ xương khiến lòng người không khỏi lạnh đi.

Hồng nhan, xương trắng. Trên đời này, không lưu tình với ta nhất chính là thời gian.

Ti Mệnh gỡ đóa hoa trắng trên tóc xuống, dùng thần lực chậm rãi đưa nó bay đến bên cạnh xương cốt Nhĩ Sanh, khẽ cười nói: “Dâng hoa lên mộ phần của chính mình, trên thế gian này có lẽ ta là người đầu tiên.” Lời còn chưa dứt, đóa hoa kia bỗng bị một cỗ khí tức sắc bén chặn lại, chém nát thành muôn nghìn mảnh nhỏ, phiêu tán trong không trung.

Trong lòng Ti Mệnh cả kinh lập tức đảo mắt nhìn về phía Nhất Lân kiếm.

“Ta ở bên nàng.”

Bên tai tựa hồ vang lên tiếng thì thầm khe khẽ của Trường Uyên, ngữ khí bình thản, từ ngữ không chút hoa mỹ, nhưng lại là một lời hứa hẹn cố chấp. Cho đến bây giờ hắn vẫn dùng lân giáp của bản thân bảo vệ xương khô.

Trong thoáng chốc, tâm Ti Mệnh vì một người nam tử ngay cả mặt mũi cũng không nhớ rõ, khuynh đảo.

Nàng ngây ngốc đứng đó, sững sờ nhìn một kiếm, một cốt lẻ loi nằm đó, tựa như đang nhìn một đôi phu thê sinh tử xa cách lại luôn hướng về nhau, tương tư khắc cốt. Lòng nàng chua xót, chỉ sợ khẽ nhấc tay sẽ đánh vỡ sự tĩnh mịch này. Ti Mệnh nghĩ, nếu Nhĩ Sanh không phải Ti Mệnh, khi đó Trường Uyên đã chết theo nàng, nhưng thật không may, Nhĩ Sanh trở lại là Ti Mệnh, Trường Uyên ngay cả theo bên cạnh cũng chẳng có chỗ theo. Nhưng cũng thật may mắn khi Nhĩ Sanh trở lại là Ti Mệnh…

Nàng kiên quyết bước về phía Nhất Lân kiếm.

Cục diện này nàng nhất định phải đánh vỡ, bởi vì trên đời này có rất nhiều chuyện không phá thì không xây lên được.

Không ngoài dự kiến, Long khí lưu lại trên thân Nhất Lân kiếm tản ra xung quanh, ý đồ bức Ti Mệnh phải lui bước. Áp lực cường đại khiến đáy lòng Ti Mệnh cảm thấy kinh ngạc bội phần nhưng cũng đồng thời nổi lên mấy phần cảm động. Nếu không phải vô cùng để ý, cần gì phải liều mạng như vậy bảo vệ một bộ xương trắng.

Ti Mệnh cắn răng, mạnh mẽ phi thân tiến lên, một tay nắm chặt chuôi kiếm. Thân kiếm rung lên dữ dội, nàng quát khẽ một tiếng, dốc hết toàn lực cuối cùng mới áp chế được nó.

Chỉ mới đấu một lát, Ti Mệnh đã mệt đến mồ hôi đầy trán. Nhất Lân kiếm tuy bị mạnh mẽ áp chế những vẫn phát ra những tiếng ù ù trong tay nàng, giống như rít gào cảnh cáo. Bị thanh kiếm ghét bỏ bài xích, trong lòng Ti Mệnh có chút tủi thân, nàng đảo mắt tìm chung quanh một hồi, cuối cùng nhặt lấy một cục đá lớn, hung hăng gõ lên thân kiếm, miệng mắng: “Ngươi là cái gia hỏa không có đầu óc, chỉ biết nhận diện vẻ bên ngoài, lại không nhận ra thực chất bên trong, thật vụng về và ngốc nghếch hệt như một kiếp dưới trần của ta vậy.”

Miệng thì mắng hai chữ “nhị hóa”, động tác dưới tay cũng không khách khí chút nào, một thanh linh kiếm bị nàng gõ đến phát ra những tiếng đinh đinh đông đông. Cuối cùng, đợi lúc nàng phát hỏa xong, tảng đá đã nát vụn thành bụi phấn, Nhất Lân kiếm ước chừng cũng bị dọa sợ, ngoan ngoãn nằm trong tay nàng không hề phản kháng.

Ti Mệnh chuyển hướng, bước đến bên cạnh Nhĩ Sanh. Lặng im nhìn xương trắng một lúc, nàng ngồi xuống, kéo ống tay áo bên phải của Nhĩ Sanh lên, thấy chuông bạc còn đeo trên cổ tay nàng, Ti Mệnh vui vẻ vươn tay gỡ xuống. Nàng vốn không muốn phá hư di hài Nhĩ Sanh, nhưng xương cốt không còn da thịt chỉ chạm khẽ thôi liền long ra.

Nhất Lân kiếm run nhẹ lên trong tay nàng, Ti Mệnh vuốt ve chuôi kiếm dỗ dành: “Ngoan, đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây.”

Cẩn thận bọc chiếc chuông bạc trên cổ tay “Nhĩ Sanh” lại, nàng niệm một câu quyết tẩy sạch bụi bặm trên thân chuông sau đó cất kỹ bên người. Nhặt lấy một đoạn xương ngón tay út của “Nhĩ Sanh”, nàng dùng sợi tóc mình xuyên qua lõi sau đó đeo lên trên thân Nhất Lân kiếm.

Vuốt ve chuôi kiếm, nàng nói: “Cho ngươi một vật tưởng niệm, từ nay về sau, trên đời này không còn Nhĩ Sanh, cũng chẳng còn Ti Mệnh…”

Nói xong câu nói có chút cao thâm này, Ti Mệnh vuốt cằm trầm tư: “Hừm, nói như vậy, phải chăng ta nên đổi sang một cái tên khác? Nhĩ Ti…Nhĩ Thỉ[1]?” Nàng bĩu môi, lại nhìn bộ xương trắng “Nhĩ Sanh”, chốc lát sau cười mà nói: “Thôi, mặc kệ gọi là gì, ta vẫn là ta mà thôi.”

Ti Mệnh quay về Thiên giới thì đã chạng vạng tối, Triều Vân và Vãn Hà, hai vị tiên tử cũng mới vừa rời khỏi điện Khâm Thiên.

Hoa lan ngồi trên bậu cửa sổ, nghịch ngợm đem Vân Cẩm quấn thành một hình nhân nhỏ, viết lên hai chữ “Ti Mệnh”, sau đó lấy kim đâm đến thập phần vui vẻ. Chợt nghe một tiếng “Chi nha”, Ti Mệnh đã đẩy cửa bước vào, tựa người bên cửa nhìn nàng cười. Hoa lan biến sắc, nghĩ nàng về là để đem mình “cho heo ăn” như uy hiếp lập tức hốt hoảng tay chân. Vội vội vàng vàng đem hình nhân giấu vào trong tay áo, lại không cẩn thận cắt trúng tay mình, máu tươi chầm chậm rỉ ra. Vẻ mặt hoa lan buồn rười rượi, bộ dáng cực kỳ khó chịu.

Ti Mệnh đến gần, xoa mặt hoa lan, nói: “Đừng dùng gương mặt của ta bày
ra biểu tình không tiền đồ như vậy.”

Hoa lan giận dữ ném hình nhân nhỏ xuống đất, khóc thút thít: “Tùy ngươi trừng phạt ta, tùy ngươi trừng phạt ta! Ta có một chủ tử xấu xa bức lương vi xướng[2]như ngươi, chẳng còn cách nào khác! Hức hức hức…Không cho phép kéo ta đi nuôi heo…”

Ti Mệnh hung hăng vỗ đầu nàng nói: “Tiền đồ! Đưa tay đây.”

Người bị đánh ngoan ngoãn chìa tay ra, dáng vẻ ủ rũ chờ bị đánh. Hoa lan nhắm chặt hai mắt đợi cả nửa ngày, bỗng cảm thấy một cơn gió nhẹ, mát lạnh thổi qua tay, nàng mở to mắt nhìn thì thấy Ti Mệnh đang dùng thần lực chữa thương cho mình. Không đầy chốc lát, miệng vết thương đã khép lại, tay nàng lại trắng trắng nộn nộn như cũ.

Hoa lan ngây người một lúc lâu, sau đó chu miệng nói: “Chỉ là một vết thương nhỏ, ta không quý giá như vậy đâu, hừ.”

Ti Mệnh thản nhiên nói: “Của Ti Mệnh ta thứ gì cũng đều quý giá. Nếu ngay cả chính ngươi cũng cho rằng bản thân không đáng để người ta thương tiếc, vậy sẽ thật sự chẳng có ai thương tiếc ngươi.”

Hoa lan trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng: “Chủ nhân…Chủ nhân xót xa ta sao ?”

“Nuôi ngươi lâu như vậy, tất nhiên phải yêu thích ngươi rồi.” Không biết nghĩ đến điều gì, Ti Mệnh ngừng lại, hạ mi nói: “Nếu đã thích, đương nhiên sẽ đau lòng.”

Hoa lan khẽ đỏ mặt, ngượng ngịu đan tay vào nhau nói: “Kia…Nếu hoa lan có làm chuyện xấu, chủ nhân có đau lòng, luyến tiếc mà không trừng phạt ta không ? Sẽ không thật sự tha ta đi nuôi heo chứ ?”

Ti Mệnh vi diệu nheo mắt lại: “Ngươi đã làm gì?”

“Cái đó, chẳng phải chủ nhân đã thấy ta dùng kim đâm hình nhân kia sao?”

Ti Mệnh không quá để ý nói: “Mấy thứ đó đối với ta không có tác dụng mấy.”

“Hình nhân đó ta dùng gấm may hỷ phục của chủ nhân làm, hai vị tiên tử kia còn khen, Vân Cẩm này dệt vừa mềm lại vừa mịn…”

“Hay là cho ngươi đi nuôi heo nhỉ?”

Cuối cùng Ti Mệnh cũng không trừng phạt hoa lan, bởi nàng biết, mặc kệ hỷ phục kia dệt có đẹp thế nào cũng sẽ không bao giờ mặc trên người nàng. Chỉ là có chút xin lỗi hai vị tiên tử Triều Vân và Vãn Hà kia thôi.

Trước khi đi ngủ, nàng để Nhất Lân kiếm bên cạnh mình, hơi thở xa lạ nhưng lại vô cùng quen thuộc quẩn quanh bên người khiến Ti Mệnh an tâm đi vào giấc ngủ.

Đêm nay, nàng mơ thấy Trường Uyên. Ở trong Vạn Thiên Chi Khư, thần lực của hắn bị áp chế, không duy trì được hình người mà biến về chân thân là một con rồng đen lớn. Thân rồng to lớn cuộn tròn, đầu chôn trong lân giáp, không mở mắt cũng không động đậy, lặng yên như tờ, cô đơn một mình trong bóng tối hoang lạnh vô cùng vô tận.

Tịch mịch như vậy, hắn đã nếm trải mấy vạn năm.

“Ta sẽ cứu ngươi.” Ti Mệnh nói, “Ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài.”

Rồng đen không nghe được tiếng nàng, vẫn duy trì tư thế đó. Giống như chỉ còn lại thể xác.

Ngày thứ hai, khi Ti Mệnh tỉnh dậy, bên gối có chút ẩm ướt. Cất kỹ Nhất Lân kiếm rồi đem chăn màn gấp gọn nàng mới ra khỏi phòng. Gian ngoài, hai vị tiên tử Triều Vân và Vãn Hà đã đến từ sớm, trong tay các nàng cầm hỉ phục Vân Cẩm bị thiếu mất một mảnh lớn, lo đến sắp khóc. Vừa thấy Ti Mệnh, hai người vội vàng tiến tới hỏi: “Thần quân, này, đây là bị làm sao vậy ?”

Ti Mệnh nghiêm mặt nói: “Có lẽ là bị lũ chuột nhắt cắn.”

Triều Vân tức giận mắng: “Lũ chuột nhắt lớn mật! Lại dám càn rỡ như thế! Ngay cả hỉ phục cũng dám cắn phá!”

Ti Mệnh an ủi: “Thôi thôi, không nên tính toán với súc vật.” Nói rồi nàng quay đầu nhìn vào trong phòng, hoa lan trên bậu cửa sổ đang hoan hỉ đung đưa theo gió.

Thấy chính chủ không thèm để tâm, hai vị tiên tử cũng không nói gì nữa, chuyên tâm nghĩ cách cứu chữa. Thế nhưng cái chỗ bị phá kia lại đúng ngay vị trí bàn tọa[3], còn sát bên người. Hai vị tiên tử đều là những người nghiêm túc, lập tức mời Ti Mệnh phối hợp cởi y phục để các nàng đo lại lần nữa.

Khoác y phục bị phá hư lên, nhìn bàn tọa của Ti Mệnh lộ ra dưới vết rách, Vãn Hà ngẩn người hỏi: “Thần quân, nơi này của ngài từng bị thương sao ?”

Ti Mệnh nghiêng đầu muốn nhìn, Vãn Hà liền dùng một chiếc gương nhỏ chiếu cho nàng xem. Quả nhiên trên bàn tọa của Ti Mệnh có một vết sẹo nhỏ màu hồng nhạt hơi chếch lên trên một chút. Ti Mệnh cũng kinh ngạc trong chốc lát, từ sau khi nàng tu thành thần thể đã giữ cái chức Ti Mệnh tinh quân này, bình thường cũng ít ra ngoài đánh nhau với người khác, căn bản chẳng có cơ hội bị thương, hơn cả, lấy thần lực của nàng, tuyệt đối sẽ không để bản thân lưu lại vết sẹo lớn như vậy mà không hề hay biết…

Chẳng lẽ có liên quan đến đoạn trí nhớ biến mất kia, sau lúc nàng say rượu và trước khi trở thành Nhĩ Sanh?

Thiên đế rốt cuộc đã đánh tan bao nhiêu phần ký ức của nàng?

Trong lòng Ti Mệnh có chút phẫn nộ. Tâm tư khẽ chuyển, nàng nhìn sang hai vị tiên tử Triều Vân, Vãn Hà nói: “Các ngươi cũng biết, đế quân tính khí không tốt, sẹo này…”

Không nói hết câu, nhưng ý trong lời nói đã hoàn toàn lộ rõ. Nhất thời hai vị tiên tử bị dọa đến biến sắc. Ti Mệnh che mặt lại, dáng vẻ như bị tổn thương. Nàng tin, không đến ngày mai, tin Thiên đế bạo ngược sẽ bị lan truyền khắp Thiên Đình. Ti Mệnh thầm nhủ, Ti Mệnh ta cái gì cũng không biết, nhưng nhất định phải dán cái tiếng xấu này cho ngươi đã rồi mới đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện