Ti Mệnh

Tâm an


trước sau

Ti Mệnh và Nữ Oán đều là những người có tính cách mạnh mẽ vang dội, sự tình nếu đã định, hai người liền lập tức bắt đầu hành động.

Đây là lần duy nhất Nữ Oán lấy thân phận Thành chủ làm việc tư, lại vì vĩnh viễn hủy đi Hoang Thành Vô Cực, cũng là chính mình.

Chuyện Nữ Oán cần làm cũng không nhiều. Mở cửa thành cho Ti Mệnh, chỉ cần một cái khoát tay của nàng là xong. Khó là ở chỗ làm sao tìm được lối vào mắt trận trong kết giới bên ngoài Hoang Thành. Lần trước Nhĩ Sanh và Trường Uyên dưới cơ duyên xảo hợp mới tìm được nơi đó. Lúc này, nếu Ti Mệnh không tìm thấy lối vào mắt trận, cũng bằng với việc không tìm được đường ra ngoài, vĩnh viễn lạc trong kết giới của Hoang Thành.

Lối vào mắt trận há lại có thể dễ dàng tìm được. Hành động này của Ti Mệnh quả là liều mạng.

“Mở cửa thành đi.” Ti Mệnh cười khẽ nhìn sang Nữ Oán nói, trong mắt nàng không có nửa điểm chần chừ, dáng vẻ tựa như háo hức đi đến một cuộc hẹn.

Kỳ thật từ đáy lòng Ti Mệnh cũng cảm thấy sợ hãi, nếu chuyện không thành, nàng chỉ có thể giống như Trường Uyên, từ nay đến vạn vạn năm về sau đều bị vây trong bóng tối vô cùng vô tận. Nhưng nàng lại nghĩ, nếu không thể cứu được Trường Uyên, dứt khoát ngây ngốc ở trong bóng đêm cũng chẳng sao, cùng hắn nếm trải tư vị vắng vẻ vô biên, đó cũng có thể coi như một phương thức bầu bạn.

Cũng coi như… Không cô phụ tấm chân tình của hắn.

Nữ Oán lấy ra một cái đầu lâu nhỏ, niệm một câu thần chú, cửa thành “rắc rắc” mở ra.

Ti Mệnh thẳng lưng bước từng bước kiên định vào bóng tối. Bóng tối như một cái miệng hổ lớn, bao phủ Ti Mệnh một thân bạch y, bóng lưng nàng trông càng nhỏ bé, mong manh. Nhưng Nữ Oán có thể cảm nhận được, từ lúc Ti Mệnh bước ra khỏi Hoang Thành, bị làn gió lạnh thấu xương thổi qua, bước chân nàng chưa hề chệch đi nửa phần.

Biết là vô vọng nhưng vẫn chấp nhất, kiên định mà tiến về phía trước.

Trên đời này, điều người ta sợ nhất chính là “không biết”. Nữ Oán tự nhận, tính cách bản thân đã bị mài đến lãnh đạm cũng không dám kiêu ngạo đối mặt với những điều bản thân không biết mà không sợ không hãi. Mạnh mẽ, không cần bề ngoài hay ý nghĩ, chỉ cần lòng kiên định không gì phá được thôi cũng khiến người ta sinh ra lòng cảm phục.

Trong lòng Nữ Oán đột nhiên nổi lên tò mò, trước lúc thân ảnh Ti Mệnh hoàn toàn biến mất trong màn đêm, nàng gọi lớn: “Vì sao phải phá hủy Hoang Thành?”

“Để tâm an định.”

Kỳ thực ký ức của Ti Mệnh đã bị xóa hết, nàng hoàn toàn có thể chẳng cần bận tâm điều gì, tùy theo tâm nguyện của bản thân trước đây gả cho Thiên Đế, làm một Thiên Hậu uy phong tứ phương. Sở dĩ lừa Thiên Đế, giấu diếm mọi người, thậm chí phản bội Thiên giới, hao hết tâm tư chạy đến Hoang Thành Vô Cực “tìm chết” chẳng qua là bởi trái tim này chưa từng có giây phút nào được an.

Vì Trường Uyên, lại càng vì chính mình.

Thân ảnh màu trắng hoàn toàn biến mất trong bóng tối bên ngoài Hoang Thành, cửa thành đóng lại.

Không còn chú thuật chống đỡ, cái đầu lâu nhỏ rơi xuống đất. Nữ Oán chẳng thèm quan tâm, chỉ khẽ đặt tay lên trái tim, xuất thần nỉ non: “Một tâm an định ? Dựa vào cái gì mà tâm an?”

Trong bóng tối, Ti Mệnh nhắm mắt cẩn thận cảm nhận tìm kiếm một tia khí tức dù chỉ mong manh. Trước đây lúc còn ở trên Thiên giới, nàng đã từng xem qua rất nhiều sách viết về mê trận thượng cổ. Mắt trận chính là trung tâm của trận pháp, song song tồn tại sinh khí lẫn sát khí.

Trong kết giới của Hoang Thành Vô Cực nhất định phải có hai nơi, một nơi sinh khí thịnh, chính là đường ra thông tới Nhân giới, một cửa tử tràn ngập sát khí, đó mới chính là con đường dẫn tới miền đất mọc đầy thượng cổ phong lan kia.

Sinh-tử khí mong manh mà khó có thể nắm bắt, cần phải hoàn toàn tĩnh tâm ngưng thần để cảm nhận, ngay một dao động rất nhỏ cũng không thể bỏ qua…

Không biết ở trong bóng đêm bao lâu, có lẽ là mấy canh giờ, cũng có lẽ là mấy ngày, chóp mũi Ti Mệnh hơi động, nàng mở bừng mắt, lập tức dùng thần lực hộ thể, giậm mạnh chân xuống đất một cái lấy đà sau đó bay thẳng về phía bên phải.

Trong bóng đêm vô cùng vô tận bỗng xuất hiện một đạo Phật quang ngăn trở Ti Mệnh tiến về phía trước.

Đều đã đến bước này, Ti Mệnh bày ra bộ dáng người chặn giết người, Phật chắn giết Phật, rút ra Nhất Lân kiếm, húc đầu bổ thẳng về phía Phật quang chắn trước mặt. Thần lực cùng Phật quang kịch liệt va chạm, trong tiếng quát khẽ của Ti Mệnh, ánh sáng bỗng bắn ra bốn phía. Trước mắt Ti Mệnh chỉ còn lại một mảnh trắng xóa chói mắt.

Ánh sáng dần yếu đi. Một lúc lâu sau Ti Mệnh lấy lại được cảm giác, lúc này nàng mới cảm giác được bản thân đang đứng trên đất.

Thu kiếm lại, xoa nhẹ đôi mắt bị lóa, đợi khi cảm giác choáng váng tán đi, nàng ngẩng đầu nhìn lên thì trông thấy vô số đóa Thượng cổ phong lan nở rộ, đang đung đưa trong gió.

Trong thời gian Ti Mệnh ra sức cố cứu Trường Uyên, trên Cửu Trọng Thiên, hỉ yến của Thiên Đế và Thiên Hậu cũng bắt đầu được bố trí.

Hoa lan là một linh vật thông minh, lại được Ti Mệnh đích thân làm phép, giả làm nàng cho đến giờ phút này cũng chưa bị kẻ nào phát giác.

Nhưng đó chẳng qua là tình huống lúc không có Thiên Đế. Thần lực Thiên Đế tương đương Ti Mệnh, thậm chí còn cao hơn một chút, nếu trong lúc bái đường hắn phát hiện Hoa lan không phải Ti Mệnh, chỉ sợ đến lúc đó, nàng ngay cả cầu xin cũng chưa kịp nói đã bị người ta chôn sống, bóp chết.

Hoa lan thầm nghĩ, bây giờ có lẽ đã đến lúc “thật sự không chịu được nữa” như lời Ti Mệnh đã nói.

Đêm đến, nàng ôm chân thân của mình vào ngực, đang chuẩn bị trốn đến Trường Thắng Thiên tìm kiếm sự che chở, vừa bước ra khỏi cửa, kế hoạch này đã lập tức đổ vỡ. Bên ngoài có hai vị môn thần canh cửa, Hoa lan vừa bước ra đã bị vẻ hung thần ác sát trời sinh của họ dọa cho thiết chút tiểu ra quần.

Nhưng bởi có một chủ nhân lưu manh nên từ nhỏ Hoa lan đã thấy rất nhiều hành vi lưu manh của Ti Mệnh, giờ phút này giả làm chủ nhân cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Lui về phía sau mấy bước, khóe môi treo lên một nụ cười, nàng thành công áp chế sự kinh hoảng trên nét mặt. Hoa lan trấn định liếc mắt nhìn hai vị môn thần một cái, nhíu mày hỏi: “Nửa đêm canh ba, các ngươi đứng chỗ này là có mưu đồ gì với bản thần quân?” Bộ dáng tà tà nhíu mày, cười lạnh kia quả thực học theo đủ khí chất lưu manh của Ti Mệnh.

Môn thần lập tức chắp tay nói xin lỗi, sau đó giải thích: “Thần quân thứ tội, chúng tiểu thần là được Đế quân đặc biệt phái tới. Ngài nói đại hôn dần tới gần, quyết không để điều gì dơ bẩn vấy nhiễm thân thể Thần quân. Cho nên chúng tiểu thần mới có điểm mạo phạm. Nhưng tiểu thần nhớ rõ, không phải hôm nay đã có tiên tỳ báo qua với Thần quân một tiếng rồi sao.”

Hình như đúng là có chuyện như vậy, bất quá Hoa lan chẳng nhớ gì cả, trong đầu nàng chỉ tràn ngập ý niệm muốn trốn chạy, đầu óc đâu mà quản mấy chuyện lặt vặt này.

“Thần quân nửa đêm xuất môn là có chuyện gì quan trong ?” Môn thần hỏi.

Hoa lan ngẩng đầu nhìn vầng trăng giữa trời, ưu thương nói: “Hôm nay trăng đẹp, ta muốn để hoa lan của ta tắm ánh trăng.”

Hoa lan ở trong sân tắm ánh trăng cả đêm, hai vị môn thần cũng đứng canh chừng dùm nàng cả đêm. Đến ngày thứ hai, hoa lan còn đang nghĩ cách chạy trốn, vị đế quân trong truyền thuyết kia thế nhưng lại ở ngày cuối cùng trước lúc thành hôn tìm tới cửa.

Sắc mặt hoa lan xám như tro.

Khoảnh khắc trông thấy nàng, đôi mắt vốn bình tĩnh không chút gợn sóng của Thiên Đế bỗng híp lại đầy nguy hiểm.

“Ti Mệnh đâu?” Hắn quay đầu sang hỏi hai tên môn thần.

Môn thần nghe vậy thì chẳng hiểu thế nào. Nhìn “Ti Mệnh” vẫn đang ngồi trên ghế, lại nhìn sang Thiên Đế, vẻ mặt khó hiểu.

Thiên Đế hừ lạnh một tiếng, khẽ phất tay. Hoa lan ngã thẳng từ trên ghế xuống, khuôn mặt bị phù phép bị biến trở lại như ban đầu.

Hai tên môn thần cực kỳ hoảng sợ. Thiên Đế lạnh lùng nhìn hoa
lan, trầm giọng hỏi: “Khi nào thì tráo đổi thân phận? Chủ nhân của ngươi đâu?”

Bị cảm giác áp bách đè nén, sắc mặt Hoa lan trở nên hết sức khó coi, nàng ngã ngồi trên đất, khóe môi run rẩy, đáp: “Mới…Đổi hôm qua, chủ nhân nói thành hôn rồi sẽ không được tự do như trước, nên muốn hạ phàm chơi một chút…”

Ngón tay Thiên Đế khẽ động, cổ hoa lan liền bị bóp chặt: “Nếu không nói thật, lưu ngươi lại cũng vô dụng.”

Hoa lan sợ hãi nhắm chặt hai mắt, cắn răng không thốt lên một tiếng. Nàng tuy là thực vật, nhưng dù sao cũng có ngạo khí của thực vật. Quật cường hệt như Ti Mệnh…

Thiên Đế lạnh lùng nhìn nàng một hồi, đầu ngón tay thoáng buông lỏng. Hoa lan ôm cổ, há miệng hít thở. Ánh mắt Thiên Đế đảo quanh gian một vòng, cuối cùng dừng lại bên ngoài căn phòng. Lễ vật hắn sai người đưa tới bị chất đống cùng một chỗ, lụa đỏ bọc bên ngoài vẫn còn nguyên, chứng tỏ nàng chưa hề nhìn qua những thứ bên trong. Hỉ phục bằng vân cẩm đã dệt xong, cô đơn vắt ở một bên.

Trong một khoảnh khắc, hắn đột nhiên cảm thấy sắc đỏ kia thật chướng mắt.

“Thanh Hạc!” Không chần chừ nửa khắc, hắn cực kỳ giận dữ xoay người, áo bào quét qua mặt Hoa lan, gọi tùy thị Hạc tiên vào, phân phó, “Đem kẻ kia giam lại, điều ba ngàn thiên binh thiên tướng xuống trần tìm người.”

Hạc tiên từ đầu đến cuối vẫn đứng ngoài cửa nên không biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì, nao núng hỏi: “Người Đế quân muốn tìm là…?”

“Ti Mệnh.”

Hai chữ này, có điểm nghiến răng nghiến lợi mới thốt ra được. Hạc tiên kinh hãi, sắc mặt đại biến. Mai đã là ngày đại hôn, hôm nay Ti Mệnh tinh quân lại chạy trốn, này không phải như cho Đế quân, cho Thiên giới một cái bạt tai hay sao.

Lúc này, Hạc tiên bỗng nhớ đến một tin đồn lưu truyền khắp Thiên giới không lâu trước, nói tính tình Thiên Đế khó nắm bắt, lấy ngược đãi kẻ khác làm vui, chính Ti Mệnh tinh quân cũng từng bị…

Chẳng lẽ, Ti Mệnh là sợ sau khi thành hôn rồi sẽ bị Đế quân ngược đãi…Hạc tiên bị ý nghĩ của mình dọa cho đổ mồ hôi lạnh. Theo hầu Thiên Đế đã nhiều năm, hắn biết rõ tuy rằng nhiều lúc Thiên Đế có chút lạnh lùng, nghiêm khắc, nhưng ngài luôn dùng sự nhân từ để cai trị, đối với mấy chuyện ngược đãi, bạo hành tuyệt đối không có nửa điểm hứng thú. Nếu không Thiên giới cũng sẽ không có dáng vẻ tự do, tản mạn như bây giờ.

Nhưng Hạc tiên là bởi theo hầu Thiên Đế lâu năm nên mới biết rõ sự thật, nhưng còn những thần tiên khác nghe được tin tức này chỉ e sẽ có suy nghĩ này nọ.

Đáy lòng Hạc tiên thở dài một tiếng. Một chiêu này của Ti Mệnh tinh quân không chỉ quạt bay mặt mũi Thiên Đế mà còn hủy đi danh dự của Ngài, huống hồ tin về hôn sự này đã lan ra khắp Thiên giới… Ti Mệnh, ngài thực là tàn nhẫn! Ngó nhìn sắc mặt Thiên Đế, Hạc tiên không dám nhiều lời vội vã lĩnh mệnh rời đi.

Thiên Đế đứng trước điện Khâm Thiên, ống tay áo dài che đi Phượng trâm bị hắn nắm chặt trong tay. Trong miệng Kim Phượng ngậm một viên châu trắng nhỏ, chính là ký ức bị đoạt mất của Ti Mệnh ngưng tụ mà thành.

Phượng trâm bị nắm chặt đến biến dạng.

Ý cười lạnh lùng bên môi Thiên Đế dần ngưng thành một cỗ ý vị chua sót mà bất đắc dĩ: “Cái gì cũng không nhớ, chỉ dựa vào cảm giác cũng muốn trả thù ta sao? Không hổ là Ti Mệnh tinh quân của ta…”

…♥ …♥ …♥…

Thượng cổ Phong lan mọc khắp mọi nơi, cánh hoa bị gió thổi bay đầy trời, một cánh xẹt qua chóp mũi Ti Mệnh, vừa tiếp xúc với sinh khí đã lập tức hóa thành tro tàn. Ti Mệnh hít phải một ít, ngứa mũi hắt xì một cái.

Không quá để ý mà xoa nhẹ cái mũi, nàng bay qua một sườn núi nhỏ. Hồ nước nửa bên tượng trưng cho âm, nửa còn lại tượng trưng cho dương lẳng lặng nằm đó, quang cầu màu đỏ xoay tròn trên mặt nước. Ti Mệnh hưng phấn cười to một tiếng, giờ phút này nàng có thể nghe được tiếng trái tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.

Đem chiếc chuông bạc lấy từ trên cổ tay Nhĩ Sanh ra, nàng chậm rãi rót thần lực vào trong nó.

Không có chiêu thức dư thừa, nàng hét lớn một tiếng, phi thân tiến lên, thần lực mạnh mẽ xuyên qua chuông bạc nện thẳng xuống quang cầu màu đỏ.

Trong nháy mắt, gió ngừng thổi, cả thế giới như ngưng đọng. Chỉ nghe một tiếng “rắc rắc” nhỏ, bên nước hồ màu đen nứt ra một khe hở nhỏ. Cùng một vị trí, ở nửa bên hồ nước còn lại cũng xuất hiện một khe nứt y như thế. Mặt đất mạnh mẽ rung chuyển, hồ nước khuấy động, gió lớn nổi lên thổi rạp đám phong lan thượng cổ.

Khe hở nứt ra mỗi lúc một lớn, lực phản phệ càng thêm mãnh liệt, Ti Mệnh cắn răng không để tâm đến đau đớn như muốn xé toang thân thể, sống chết đem thần lực rót vào trong chuông bạc.

Khác biệt lớn nhất giữa Nhĩ Sanh và Ti Mệnh có lẽ là ở chỗ, nếu đã quyết định làm chuyện gì đó, Nhĩ Sanh sẽ lỗ mãng lao đầu vào làm, còn Ti Mệnh thì phải có một kế hoạch đâu ra đó đã rồi mới thô lỗ lao đầu vào làm. Chẳng phải do hai người bản chất khác nhau, chỉ là nàng đã sống quá lâu, năm tháng dạy cho nàng nhiều hơn một chút thận trọng mà thôi.

Bị hai luồng sức mạnh kìm kẹp giao tranh, chuông bạc hóa thành tro tàn, quang cầu màu đỏ bên phía nước hồ màu đen ầm ầm chìm xuống, hóa thành những bụi đỏ li ti lơ lửng trên mặt nước. Quang cầu bên nước màu trắng cũng đồng dạng chìm xuống.

Thế giới như bất động trong chốc lát, Ti Mệnh chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn, bầu trời phương xa chậm rãi sụp đổ, thượng cổ Phong lan cũng chỉ trong nháy mắt khô đét, tảng tảng lớn chết đi.

Mắt trận đã bị phá.

Ánh mắt Ti Mệnh sáng lên vinh dự, lòng nàng tràn đầy cảm giác vui sướng, hưng phấn không nói nên lời.

Hồ nước dưới chân gào thét cuộn thành một xoáy nước, Ti Mệnh nhìn xuống, ở sâu trong bóng tối, một thân ảnh quen thuộc dần trở nên rõ ràng. Nàng không tự chủ được cong môi cười. Mới rồi dùng quá nhiều thần lực, lại bị thương đến tâm mạch, lúc này vui mừng quá đối khiến huyết khí cuồn cuộn dâng lên cổ họng, trong miệng một trận ngai ngái, Ti Mệnh cúi người nôn ra một búng máu.

Nàng không chút để ý, tùy tay lau đi, nhiễm bẩn một thân y phục trắng tinh. Bước từng bước trầm ổn , nàng lại một lần nữa tiến vào trong bóng tối, dáng vẻ kiêu ngạo như một vị tướng quân vừa trở về từ chiến trường.

Trường Uyên, Trường Uyên, Nhĩ Sanh tới cứu chàng đây.

Sau này chúng ta có thể cùng nhau đi đến cùng trời cuối đất, nhìn hết hồng trần vạn trượng, thế tục phồn hoa, cùng trải qua nhân tình ấm lạnh,…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện