Vài ngày sau, Nhiếp Cảnh Thiên và Hàn Gia Tường đã hẹn Hạ Y Nguyệt nơi quán nước cũ, quen thuộc.
Vốn chỉ định gặp mặt trò chuyện đưa nhau một ít đồ nhưng lại có thu hoạch ngoài dự kiến.
Khi đi ngang qua quầy bar để lên phòng thì tai cô bắt được giọng của Nhiếp Hạo Phong, nội dung cuộc trò chuyện có lẽ ông ta đang thu nạp thêm tình yêu đây mà.
Mải mê chú ý đến ông ta nên cô không cẩn thận lại mém té ngã.
!
"Tôi đến rồi đây"_Hạ Y Nguyệt mở cửa, bước vào.
"Vào đây ngồi đi, Gia Tường đang chuẩn bị rồi em đợi một chút"_Nhiếp Cảnh Thiên vỗ vào phần ghế cạnh mình.
"Vừa nãy tôi gặp Nhiếp Hạo Phong.
.
"
Ngồi xuống cạnh anh, cô từ từ kể lại phân cảnh vừa rồi.
"Thế thì làm luôn hôm nay đi, chọn ngày không bằng gặp ngày mà"
Hàn Gia Tường ôm một chiếc hộp đen, bước ra từ căn phòng cô đã nằm lần đầu tiên ở đây.
Cậu đã nghe hết những gì Hạ Y Nguyệt kể, ngồi xuống ghế đơn bên cạnh Nhiếp Cảnh Thiên, cậu nói tiếp.
"Nếu thời cơ đã đến thì chúng ta bắt đầu luôn, do dự làm gì?"
"Em đã sẵn sàng chưa?"_Nhiếp Cảnh Thiên ngẫm nghĩ rồi quay sang hỏi Hạ Y Nguyệt.
"! "
"Không cần ép mình, nếu vẫn chưa sẵn sàng thì thôi, chúng ta sẽ chọn ngày khác"
"Tôi.
.
chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể làm bất cứ khi nào"
"Em chắc chứ?"
"Tôi chắc!"
Hạ Y Nguyệt liếc nhìn Nhiếp Cảnh Thiên rồi đảo sang Hàn Gia Tường cuối cùng lại quay về anh, kiên định gật đầu.
"Vậy thì! "_Hàn Gia Tường thì thầm vào tai hai người.
!
"Cho tôi một ly Vodka.
.
"
Hạ Y Nguyệt mệt mỏi ngồi xuống quầy bar, mắt cô long lanh ánh nước như sắp khóc.
Dáng vẻ yếu đuối, sự mỹ miều này vô tình lọt vào mắt Nhiếp Hạo Phong khiến ông ta đứng ngồi không yên.
Ông ta luôn chăm chú ngắm sự xinh đẹp này từ khi cô xuất hiện.
"Em có thể cho tôi làm quen không?"_Nhiếp Hạo Phong bước đến bắt đầu tiếp cận cô.
"Có thể.
.
tôi là Hạ Y Nguyệt"
Hạ Y Nguyệt nhấp nhẹ ly rượu vừa được đưa ra, như không quan tâm đ ến mọi thứ xung quanh trả lời ông ta.
Chất giọng vốn đã ngọt ngào lại kèm theo sự mệt mỏi, men say của hơi rượu khiến ông ta rạo rực không thôi.
"Tôi là Nhiếp Hạo Phong, em đang có chuyện buồn sao"
"Tôi có một người bạn đã cùng tôi trải qua nhiều khó khăn, là người thân duy nhất bên cạnh tôi nhưng! bây giờ cô ấy lại đang bệnh nặng sắp không qua khỏi.
.
tôi.
.
tôi lại chẳng làm được gì để giúp cô ấy cả.
.
"
Nói đến đây, nước mắt không hẹn mà lăn đều trên mặt Hạ Y Nguyệt, trông đáng thương vô cùng.
"Người bạn đó của em bệnh gì? Tôi có thể giúp em được không?"
"Cô ấy cần thay tim gấp nếu không sẽ.
.
sẽ không qua khỏi được.
.
"
Cô dừng lại hít một hơi sâu, ngước lên hỏi Nhiếp Hạo Phong: "Ông có thể giúp tôi được sao?"
"Có thể, tôi sẽ cho người đi kiểm tra cho bạn em rồi tìm cho cô ấy một trái tim phù hợp"
"Thật.
.
thật vậy sao? Tôi cảm ơn ông nhiều lắm, chỉ cần ông cứu được cậu ấy thì tôi.
.
sẽ làm mọi thứ để đền đáp ông"
"Em chấp nhận làm mọi thứ sao, việc gì cũng làm?"
"Đúng vậy cho dù là bất cứ yêu cầu gì của ông tôi cũng sẽ cố gắng thực hiện"
"Ồ! "_Nhiếp Hạo Phong nhìn cô với bao ý nghĩ trong đầu.
"Mời ông một ly"
Hạ Y Nguyệt cầm ly rượu làm hành động mời với ông ta rồi uống cạn một hơi.
"Tửu lượng của em tốt thật.
.
"
Ông ta ngạc nhiên khi thấy cô uống cạn ly rượu nhưng ngoài khuôn mặt đỏ ửng ra thì vẫn còn rất tỉnh