Nắng chói chang của buổi chiều vào ngày hè, Lâm Tường lái xe đưa Lan Thy đến sở cảnh sát. Hai người vội vã đi vào, thế nhưng chưa đến mấy phút lại thấy họ bước ra. Lan Thy vẫn đi theo sau Lâm Tường tâm trạng rối bời. Ánh mắt lại vừa vui mừng, vừa lo lắng. Lâm Tường lại vô cùng tò mò về thân phận người bão lãnh Đằng Triết. Anh tưởng Đằng Triết phải còn đang bị giam giữ chứ nhưng không ngờ mau như vậy đã được thả. Anh cho rằng sức mạnh của Vũ ca thật không tầm thường.
Lan Thy đưa tay kéo lấy vạt áo Lâm Tường, anh sửng sốt một lúc nhìn cô khó hiểu.
- Em sao vậy không phải Đằng Triết đã được thả rồi sao còn gì phải lo lắng?
- Em…muốn đi gặp anh ấy sẵn tiện hỏi tin tức chị Giao.
Lâm Tường hiển nhiên kinh ngạc nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, anh cười nhẹ đưa tay xoa đầu cô.
- Được rồi anh đưa em đi.
Lan Thy bối rối thu tay về vò vò góc áo:
- Em biết, thật ra…ý em là em muốn đi một mình.
Cô sợ hai người chạm mặt không được tự nhiên cho nên vẫn là tự cô đi sẽ tốt hơn. Lần trước cô nhờ Lâm Tường điều tra thân thế Đằng Triết chắc chắn Đằng Triết sẽ không vui. Lâm Tường nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Lan Thy cảm thấy có chút muốn cười nhưng cũng cảm thấy hình như là sắp đánh mất thứ gì đó.
- Vậy…anh về trước, em cẩn thận một chút. Anh sẽ cho người phụ giúp tìm Thư Giao.
Lan Thy mỉm cười cảm kích nhìn anh. Lâm Tường cười nhẹ rồi lên xe rời đi. Lan Thy nhìn theo xe anh cho đến khi chỉ còn một chấm nhỏ mới trực tiếp đón xe đi về phía RN. Cô hi vọng Đằng Triết có ở đó cũng hi vọng anh ta có tin tức của Thư Giao.
---------------------------------------
Thiệu Dương nhận được tin từ Lan Thy là Thư Giao mất tích, cậu ta liền cuống cuồng đi tìm, đáng tiếc một chút tin tức cũng không có. Điện thoại của Thư Giao hiện tại cũng không còn liên lạc được. Cậu ta lại cảm thấy kì quái về việc Trí Hi đi cùng Thư Giao. Bọn họ thân thiết như vậy từ khi nào mà cậu ta không biết. Không lẽ là từ cái ngày Thư Giao vào viện? Một bụng hoài nghi nhưng Thiệu Dương không có cách nào giải thích được. Lại nói Thư Giao cùng Vũ ca có quan hệ yêu đương nếu như vậy sự mất tích của Thư Giao rất có thể liên quan đến Vũ ca. Ánh mắt Thiệu Dương trở nên lạnh lẽo khi nghĩ đến Đại Vũ. Có ai lại thân thiện với người đã cướp mất trái tim người mình yêu chứ, cậu ta cũng không phải con người rộng lượng như vậy. Nếu lần này Thư Giao thật sự xảy ra chuyện cậu ta nhất định tìm Đại Vũ tính sổ hơn nữa dù phản bội lời hứa rằng sẽ buông tay cậu ta cũng nhất định giành lại Thư Giao.
Thiệu Dương vừa về đến nhà đã đụng mặt phải Thiệu My. Thiệu My nhìn cậu ta từ trên xuống dưới toàn thân uể oải không nhìn ra chút sinh khí nào. Thiệu My cầm một cốc nước lọc ngồi bắt chéo chân trên sô-pha tò mò hỏi:
- Em đi đâu cả buổi sáng vậy, cả buổi trưa cũng không về?
Thiệu Dương một bộ dạng mệt mỏi thở không ra hơi nằm vật ra sô-pha.
- Em đi tìm bạn.
-Tìm bạn? Bạn thế nào mà trông em vất vả vậy?_Thiệu My khó hiểu.
Thiệu Dương sửng sốt một lúc lại như cân nhắc rất lâu không biết nên trả lời thế nào. Cậu ta cũng không biết hiện tại nên gọi quan hệ giữa cậu ta và Thư Giao đang ở mức quan hệ nào. Nếu xem là bạn bè bình thường tuyệt đối không phải, tóm lại là loại quan hệ khiến cậu ta dứt không đành mà không dứt sẽ cảm thấy đau.
- Em cũng không biết chỉ biết cô ấy rất quan trọng đối với em.
- Cô ấy? Là con gái sao, chị nhớ em chơi thân với hai người, vậy là Lan Thy hay Thư Giao?
Thiệu My hiển nhiên biết được mối quan hệ thân thiết giữa ba người họ. Huống hồ cả hai cô gái kia đều liên quan đến hai người con trai có liên hệ với cô. Loại quan hệ phức tạp này cũng không phải chỉ một mình Thiệu Dương vướng phải.
Thiệu Dương giống như lãng tránh không muốn nói. Cậu ta bỏ lại một liền đi thẳng về phòng.
- Em mệt rồi muốn về phòng nghỉ ngơi một chút, à chị nên quan tâm anh Trí Hi một chút.
Thiệu My có chút kinh ngạc với đề nghị này của Thiệu Dương. Thật ra cô cũng chưa từng để tâm đến việc này lắm, nói là thời gian ở Mỹ cô luôn là trợ lí duy nhất của Trí Hi nhưng thật ra thời gian cô ở bên cạnh anh không nhiều lắm thậm chí cô và anh đôi lúc hoàn toàn mất liên lạc. Thậm chí có lần cô nghĩ anh vốn không có mặt ở Mỹ. Bởi vì mỗi lúc cô không liên lạc được với anh thì cô sẽ thấy Khương Hàn xuất hiện thay anh xử lí. Khương Hàn đơn giản bảo rằng anh có việc nhưng cô không tài nào biết được Trí Hi rốt cuộc bận việc gì mà ngay cả một trợ lí như cô kiêm luôn người được ông nội chỉ định là vợ tương lai của anh cũng không thể biết. Nhiều lúc cô cảm thấy Trí Hi bí ẩn đến đáng sợ. Không phải cô không muốn quan tâm anh nhưng anh vốn không cho cô cơ hội đó. Dù sao bọn họ cũng từng cùng nhau lớn lên nhưng độ hiểu biết của cô dành cho anh hoàn toàn gần bằng không. Kể từ khi ba anh qua đời, anh giống như là phong bế bản thân sống khép kín đến mức không để ai vào trong lòng, anh ngoại trừ làm việc cũng chỉ có làm việc. Cho đến khi cô nhận thấy thái độ khác biệt của anh dành cho Thư Giao cô mới biết thì ra không phải anh máu lạnh mà là anh chưa tìm được người để quan tâm. Cô rất muốn biết cô bé kia có điểm nào nổi bật để anh phải đối xử khác biệt như vậy?
- My hôm nay con không đến công ty à?_bà Ngọc Chi ngồi cạnh Thiệu My mỉm cười hỏi.
Tay Thiệu My đang cầm cốc nước đột nhiên run lên làm vài giọt nước bắn ra bên ngoài. Cô vì một câu nói của Thiệu Dương mà suy tư đến mất hồn. Thiệu My nhìn mẹ mình cười gượng một tiếng.
- Không ạ, con cùng Tường giải quyết xong một dự án rồi đợi anh Trí Hi về duyệt.
Nghe đến tên “Tường” bà Ngọc Chi nhíu chặt mày lộ vẻ không vui.
- Con và cậu ta vẫn còn qua lại sao? Dừng quên thân phận bây giờ của con.
Thiệu My cũng có chút khó chịu, cô không thích bị áp đặt thế nhưng cô đã làm theo ý ba mẹ đó là chia tay với Lâm Tường. Nếu không có chuyện đó cô hiện tại mỗi lần chạm mặt với Lâm Tường cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ cùng mất mát. Có khi hiện tại cô và Lâm Tường vẫn là một đôi.
- Mẹ, con lớn rồi đừng đem những lợi ích gia tộc đó áp đặt lên người con nữa, con muốn sống theo ý mình.
- Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Ba con đã mất biết bao nhiêu công sức từ hai bàn tay trắng lấy được sự tín nhiệm của ông nội Trí Hi mới có địa vị như ngày hôm nay con không thể chỉ nghĩ đến bản thân đem công sức ba con đổ sông đổ biển.
Thiệu My thở dài một cái, cô cũng không muốn phản đối lại ý kiến của mẹ.
- Được rồi con cũng không có nói là không làm theo lời ba nhưng con biết anh Trí Hi sẽ không cho con cơ hội đó vì vậy ba mẹ cũng đừng trông mong quá nhiều. Hơn nữa, mẹ nói với ba đừng quá phô trương thanh thế trong tập đoàn, Trí Hi không phải là một người dễ bị điều khiển đâu.
Thiệu My bỏ lên phòng để bà Ngọc Chi ngồi đó. Bà nhíu mày suy nghĩ, bà vẫn luôn nghĩ tình cảm của Thiệu My cùng Trí Hi đáng lẽ phải tốt hơn khi ở bên Mỹ rồi chứ. Nhưng xem cách nói của Thiệu My thì hai người họ cái gì cũng chưa bắt đầu. Bà thở dài thườn thượt.
-----------------------------------------------------------
Bà Hạnh đứng ngồi không yên trong nhà. Cứ hết nhìn đồng hồ lại nhìn ra cổng, lại gọi điện thoại thế nhưng tin tức con gái một chút cũng không có. Bà lo đến mức phát khóc ánh mắt đỏ hoe. Chỉ trong một đêm mà bà đã già đi mấy tuổi, khuôn mặt tái nhợt làm người ta cũng đau lòng.
Ngoài cổng đỗ lại một chiếc xe, bà nhanh chân ra mở cổng. Khuôn mặt sầu lo của ông Quân hiện ra trước mặt bà khiến bà càng thêm lo lắng.
- Sao…sao rồi có tin tức của con bé không?
Ông Quân lắc đầu bất lực :
- Vẫn chưa, chị đừng quá lo lắng em sẽ cố nhờ thêm một số bạn bè cũ tìm giúp. Sao chị không thử liên lạc với người đưa con bé đi.
- Tôi đã liên lạc nhưng chẳng có ai bắt máy cả không rõ có phải cậu ta cũng gặp chuyện hay không?
Hai người vừa nói vừa đi vào nhà, trên khuôn mặt hai người đều hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ cùng lo lắng.
- Liệu có phải…là ông ta đã biết rồi không?
Bà Hạnh bàng hoàng nắm chặt tay run rẩy không ngừng. Sự việc quá đột ngột khiến tâm trí bà trở nên hỗn loạn. Ông Quân nhìn bà như vậy cũng không biết phải khuyên như thế nào. Thư Giao đối với bà Hạnh còn quan trọng hơn cả sinh mạng của bà. Nếu Thư Giao thật sự xảy chuyện chỉ sợ bà thật sự sống không nổi.
- Sẽ không đâu, ông ta còn không biết đến sự tồn tại của con bé.
Bà chôn khuôn mặt tái nhợt trong hai lòng bàn tay, bà không biết hiện tại nên làm gì và phải làm thế nào. Bà không muốn cái sự thật đó phơi bày cũng không muốn Thư Giao biết được. Nếu có thể bà muốn sự thật đó sẽ mãi chôn sâu không bao giờ bị quật dậy. Là sai lầm của bà, bà không muốn Thư Giao phải gánh chịu.
- Nếu con bé biết nó có trách tôi không? Nó có trách tôi vì đã không cho nó nhận cha hay không?
- Chị đừng nghĩ quá nhiều, ông ta không thể nào biết được. Nếu biết ông ta đã tìm hai mẹ con chị từ lâu rồi. Vả lại chị làm như vậy cũng vì bảo vệ con bé nếu năm đó chị không làm như vậy chỉ e tánh mạng của hai mẹ con chị đã không còn.
Bà Hạnh ngẩng mặt nhìn ông Quân lại nhìn lên nhìn di ảnh của chồng có một sự đau lòng cùng cảm kích lẫn áy náy. Chính người đàn ông trong di ảnh kia đã chiếu cố hai mẹ con bà mà không cần sự đáp trả.
- Hi vọng anh ấy có thể phù hộ con bé.
------------------------------------------------------------------
Tại khách sạn Giang Hoành, Đại Vũ nắm tay Thư Giao đi vào trong ngồi. Anh để cô ngồi lên ghế,bản thân lại ngồi xổm trước mặt cô, một bên gối chống xuống sàn. Ánh mắt đó khóa chặt khuôn mặt đầy nước mắt của cô trong mắt. Cô có thể nhìn thấy bộ dạng chật vật của bản thân trong mắt anh. Tuy vậy cô có thể nhận ra sóng mắt anh mềm mại vô cùng.
- Em khóc thật xấu. Tuy nhiên bạn gái của tôi không yêu cầu ngoại hình._anh cười khẽ.
Cô bị anh nhìn đến mất tự nhiên cúi gằm mặt. Cô biết bộ dạng bản thân bình thường