Vài ngày sau đó, Thư Giao cùng Lan Thy kéo nhau đến quán Trúc Đào. Những ngày qua hai người bị gia đình giữ miết trong nhà, bọn họ biết sau khi xảy ra những chuyện không đâu kia thì tự do của bọn họ chắc chắn bị hạn chế rất nhiều.
Quán trà Trúc Đào hôm nay không đông khách lắm. Thư Giao cùng Lan Thy vẫn đạp xe đến như lúc còn đi học.
Vừa đến trước cửa quán, hai người lại nghe được tiếng đàn dương cầm. Hai người đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ khó hiểu không biết là ai đàn? Bình thường tiết mục đàn dương cầm chỉ vào tối thứ bảy mà thôi. Mà lúc trước vì bận học vả lại bọn họ cũng không được phép ra ngoài vào ban đêm cho nên rất ít khi nghe được tiếng đàn dương cầm của quán. Bọn họ từng nghe Trúc Đào đàn hai lần nhưng cũng đã lâu lắm rồi.
Thư Giao cùng Lan Thy nhanh chóng đẩy cửa vào quán trà, mọi người trong quán dường như đang chăm chú lắng nghe. Bởi vì không chỉ có tiếng đàn mà còn có cả một giọng hát nam trầm thấp như cơn gió mát thả con người ta vào một không gian vô cùng thoải mái. Bài hát “How did I fall in love with you” được cất lên rất nhẹ nhàng. Thư Giao vừa nhìn thấy bóng lưng người này thì không bước nữa. Cô không nghĩ ở chỗ này cũng gặp một người cô không muốn chạm mặt. Lan Thy cũng ngẩn người không biết nên bước vào ngồi hay rời khỏi đây.
Trúc Đào lại đứng bên cạnh đàn dương cầm nghe người con trai kia hát đến ngẩn ngơ. Đến khi bài hát kết thúc mà dường như cô vẫn chưa tỉnh. Một số người khách trong quán nhiệt liệt vỗ tay cũng kéo theo hiệu ứng tương tự làm quán sôi nổi hẳn lên. Trúc Đào khẽ mỉm cười.
- Cảm ơn anh đã góp vui cho quán.
Người con trai hờ hững cười:
- Không có gì. Chỉ là muốn cảm ơn cô một tiếng nên đàn một bài hát xem như tặng cô.
- Nào có tôi chỉ giúp anh một việc nhỏ còn anh đã giúp tôi nhiều lần rồi.
Trúc Đào cười khẽ không biết nên nói gì. Nhìn vào gương mặt lạnh lùng của chàng trai này cô có cảm giác rất áp lực nhưng không hiểu sao cô không cách nào dời mắt đi được.
Thư Giao thấy chàng trai đang nói chuyện cùng Trúc Đào thì lôi kéo góc áo Lan Thy rồi nói khẽ:
- Chúng ta có nên tránh mặt một lúc không?
Lan Thy gật đầu, hai người rón rén quay lưng muốn đi ra thì lại nghe một giọng nói lành lạnh.
- Trần Thư Giao, sao vừa mới đến đã đi?
Một câu này giống như là sợi dây xích nặng trích trói chân của Thư Giao cùng Lan Thy. Hai người cứng ngắc toàn thân. Trúc Đào bấy giờ mới phát hiện Thư Giao cùng Lan Thy. Trúc Đào mỉm cười đến bên cạnh hai người.
- Này hai em lâu lắm không đến chơi, sao hôm nay vừa đến lại định đi đâu vậy?
Thư Giao cùng Lan Thy mỉm cười trong đau khổ:
- Ha ha bọn em định đùa chị một chút đấy mà.
- Phải không? Hay là vì thấy tôi nên không muốn ở lại?_chàng trai mỉm cười nhìn Thư Giao.
Giọng nói của người con trai này làm cho Thư Giao không tự chủ được run cầm cập. Hiện tại cô muốn chạy trốn.
Trúc Đào dùng ánh mắt khó hiểu nhìn chàng trai rồi nhìn Thư Giao. Bọn họ quen nhau khi nào?
Lan Thy cười giải vây:
- Nào có, anh Hoàng đẹp trai như thế cô gái nào ngu ngốc mới không muốn nhìn.
Đỗ Hoàng nhếch miệng giễu cợt:
- Hửm? Ngu ngốc? Em đang tự nói mình sao?
Thư Giao vừa nghe nghe Lan Thy nói xong câu kia lập tức trợn mắt trắng dã. Câu nói của Lan Thy không phải tự mắng hai người bọn họ sao? Thư Giao muốn hôn mê bất tỉnh để không phải chứng kiến cái trường hợp khó xử này.
Lan Thy nói xong mới biết là mình ngu ngốc. Đỗ Hoàng nhìn khuôn mặt vặn vẹo đến khó coi của Thư Giao đột nhiên muốn cười nhưng bản tính hắn vốn lạnh lùng cho nên chỉ nhếch môi một chút. Ánh mắt hắn nhìn Thư Giao chằm chằm. Không biết là ảo giác hay sự thật mà Thư Giao cảm thấy ánh mắt Đỗ Hoàng nhìn cô rất không bình thường. Trong nhất thời cô không thể phân biệt đó là loại cảm xúc gì. Hình như là giễu cợt mà cũng có chút dịu dàng.
Trúc Đào lấy lại tinh thần nhìn bọn họ mỉm cười dịu dàng:
- Thôi đừng đứng nói chuyện nữa, mau vào bàn ngồi để chị đi phà trà hoa cúc cho hai đứa. Anh Hoàng ngồi cùng họ nhé.
Thư Giao rất muốn nói “Có thể đừng ngồi chung hay không?”. Thế nhưng khi nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng của Đỗ Hoàng cô liền mím chặt môi một lời cũng không nói.
Bàn trà ba người ngồi có chút lúng túng không biết nên nói gì cho phải. Thư Giao đẩy kính trên sóng mũi rồi nhìn đi nơi khác xem như Đỗ Hoàng không tồn tại. Lan Thy cũng có cảm giác ngồi gần tảng băng. Thư Giao bị Đỗ Hoàng nhìn đến bực mình.
Thư Giao hít sâu một hơi hỏi:
- Tôi…muốn hỏi anh tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Đỗ Hoàng nhếch lên một nụ cười:
- Tại sao em đến được tôi lại không?
Thư Giao cười lạnh nhạt, lắc đầu không đồng tình:
- Bởi vì anh không phải là người hay làm những việc nhàm chán như uống trà hay đàn hát.
- Cho nên…em cho rằng tôi vì có mục đích khác nên đến chỗ này?
Thư Giao nheo mắt nhìn Đỗ Hoàng như muốn nhìn ra mục đích mà hắn nói. Cô đúng là đã nghĩ như vậy.
- Đó là anh nói không phải tôi. Tôi chỉ muốn nói anh tránh xa chị Trúc Đào ra một chút. Anh muốn tìm tôi trả thù thì cứ việc đừng động vào những người bên cạnh tôi.
Đỗ Hoàng tặc lưỡi cười cười:
- Chậc… chậc, tôi và Trúc Đào là bạn đơn thuần không phức tạp như em nghĩ vậy đâu.
Thư Giao không cho là đúng. Cô chưa từng thấy Đỗ Hoàng làm những việc nhàm chán như bọn cô đâu. Thư Giao không đáp xem như không muốn xen vào nữa. Đúng lúc Trúc Đào mang trà ra, bọn họ cũng không hé lời nào nữa.
Trúc Đào cẩn thận quan sát sắc mặt Đỗ Hoàng và Thư Giao. Cô cảm thấy bọn họ có mối quan hệ không bình thường. Lần đầu cô chạm mặt Đỗ Hoàng ở Ngư Quán thì không quên được. Cho đến một ngày Đỗ Hoàng giúp cô đuổi bọn lưu manh hay quấy nhiễu cô. Cô nghĩ cô và Đỗ Hoàng thật sự có duyên.
- Ba người quen biết như thế nào vậy?_Trúc Đào dè dặt hỏi.
Thư Giao còn chưa kịp trả lời đã nghe Đỗ Hoàng nói:
- Tôi từng tỏ tình với Thư Giao.
Ba người con gái ngây ngẩn cả người. Thư Giao lại trừng mắt không thể tin nhìn Đỗ Hoàng. Hắn nói ra chuyện này làm cái gì chứ? Sắc mặt Trúc Đào đang hào hứng muốn biết lại trở nên cứng ngắc. Lan Thy vỗ trán một cái biểu đạt ý tứ: “Thôi xong!”.
Thư Giao lấy lại tinh thần cười gượng:
- Đó chỉ là trò đùa con nít anh đừng lấy ra đùa nữa.
- Đùa? Lúc đó tôi đã mười sáu tuổi tôi biết mình làm cái gì._Đỗ Hoàng không cho là đúng mà sửa lời Thư Giao.
Thư Giao muốn đập đầu vào bàn ngất đi cho xong. Lúc đó cô thật sự chỉ là một cô nhóc miệng còn hôi sữa làm sao lại để ý những chuyện đó chứ.
Trúc Đào cười nói:
- Thôi được rồi là đùa hay thật cũng được dù sao hai người cũng đã trưởng thành vẫn có thể tiếp tục được.
Cơ mặt Thư Giao không ngừng co giật. Cái gì gọi là tiếp tục? Thư Giao lúng túng uống một hơi hết ly trà hoa cúc. Lan Thy ở một bên quyết tâm làm người câm- điếc, cái gì cũng không nghe cái gì cũng không thấy. Ánh mắt Đỗ Hoáng lóe sáng kì dị.
Tình trạng lúng túng này chỉ biến mất khi Thư Giao nhận được một cuộc gọi từ một người. Thư Giao đi ra ngoài nghe điện thoại.
- A lô! Anh gọi em có việc gì?
Người đầu dây cười khẽ:
- Bạn trai em gọi cho em cũng cần phải có việc sao?
- Anh…có thể nghiêm túc một chút không?_Thư Giao bực mình.
Trí Hi ngồi trong xe,ngón tay thon dài không ngừng gõ lên bánh lái. Anh hạ cửa kính xe liền nhìn thấy Thư Giao đứng dưới tán cây trúc đào.
- Được rồi không đùa nữa, hôm nay là một ngày đặc biệt anh muốn đưa em đến một nơi.
Thư Giao hoài nghi:
- Anh đừng lừa em đấy, hôm nay là ngày đặc biệt gì?
- Đi rồi sẽ biết.
Thư Giao chần chừ muốn nói là không rãnh. Trí Hi lại giống như con sâu trong bụng cô vậy.
- Em muốn từ chối cũng không có cửa đâu. Anh đang ở trước quán Trúc Đào.
Thư Giao giật mình xoay người nhìn ra đường lớn quả nhiên thấy thân ảnh của Trí Hi mở cửa xe bước xuống, lắc điện thoại trong tay vẫy gọi cô. Thư Giao phì cười một tiếng. Người này vẫn trẻ con như vậy. Thư Giao cúp điện thoại đi vào trong quán.
Đỗ Hoàng nhìn ra bên ngoài liền nhìn thấy hình ảnh Trí Hi đang dựa cửa xe vẫy Thư Giao. Hình ảnh này rất chói mắt. Hình ảnh này làm hắn rất khó chịu.
Thư Giao đi tới tạm biệt Trúc Đào cùng Lan Thy và Đỗ Hoàng :
- Em có việc đi trước một chút ạ.
Lan Thy cười mờ ám. Trúc Đào có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Trí Hi đang ở bên ngoài.
- Em đi cùng với anh đẹp trai bên ngoài à?
Thư Giao nhìn theo tay của Trúc Đào chỉ đúng là từ góc độ này nhìn rất rõ Trí Hi. Thư Giao chợt cảm thấy anh rất nổi bật.