Ba ngày sau, Thư Giao vẫn đến trường bình thường. Đúng như lời Đại Vũ nói, cô không hề thấy sự xuất hiện của Đại Vũ quanh đây. Giống như chưa hề có sự tồn tại của anh quanh cô. Vậy mà Thư Giao không cảm thấy thoải mái mà có một sự lo lắng nào đó khó nói nên lời. Thư Giao nhìn vào điện thoại màu đen bóng của anh mà giật mình không thôi. Cô rầu rỉ bỏ điện thoại qua một bên lại cầm lên nhìn nhìn nhưng thật chất không biết là đang nhìn cái gì.
Ngày hôm đó, cô giật lấy điện thoại của anh xong liền bỏ vào trong túi xách mà cô mang theo. Cô sợ anh gọi ẹ cô nên muốn giữ cho đến khi anh đưa cô về sẽ trả lại. Nhưng không ngờ vì mãi nói chuyện với anh nên cô đã quên mất. Vậy mà khi cô nói quên mang điện thoại, anh còn chủ động lấy một cái điện thoại khác ra để gọi nên khiến cô quên lại càng quên. Giống như đối với anh điện thoại mà cô giật lấy không hề tồn tại. Ấy vậy mà thật kì lạ, điện thoại của anh chỉ có hai số duy nhất. Cô muốn tìm cách liên lạc để trả điện thoại lại cho anh nhưng không có cách nào cả. Kể cả bóng dáng Đằng Triết cũng chưa từng xuất hiện sau cái lần gặp đầu tiên đó.
Ngày hôm đó, Thư Giao về không bao lâu, chiếc xe đạp mà cô gửi ở trung tâm mua sắm cũng được đưa về. Thư Giao muốn gửi điện thoại lại theo người đưa xe đến. Nhưng khi nghe cô nhắc đến Đại Vũ mặt mày người kia chuyển sang sắc xanh như tàu lá. Thư Giao nhìn người kia khổ sở trông đến tội. Hỏi ra mới biết anh ta tên Bảo Điền là trợ lí tổng giám đốc. Thư Giao không muốn làm khó Bảo Điền nên đành giữ điện thoại lại thôi. Chỉ tiếc không bao lâu điện thoại vang lên, Thư Giao giật bắn mình vì có người gọi lại. Trên màn hình điện thoại nhấp nháy số lạ. Thư Giao không biết làm thế nào chỉ có thể vờ như không thấy. Đem điện thoại quăng vào một góc, ngồi trên giường nhìn chằm chằm điện thoại đen tinh xảo. Chiếc điện thoại không ngừng nhấp nháy. Cuối cùng Thư Giao không nhịn được đành nhấc máy lên nghe.
-A..a lô! Xin chào, cho hỏi tìm Đại Vũ sao?
Chỉ nghe bên kia đầu dây, một tiếng cười khẽ vang lên. Âm thanh có chút quen thuộc nhưng trong nhất thời Thư Giao không nhớ ra là ai.
- Ha ha, con là bạn gái của Đại Vũ sao?_giọng một người phụ nữ vang lên trong điện thoại.
Thư Giao cầm chặt điện thoại run lẩy bẩy. Đây là cái loại chuyện gì đây? Cô cầm điện thoại của Đại Vũ mà người bên kia không kinh ngạc mà còn cười vui vẻ. Bây giờ Thư Giao cũng chỉ có một mối quan tâm, người phụ nữ này là ai mà thôi.
- Hả? Dạ không phải đâu, cô đừng hiểu lầm. Con chỉ là quên trả điện thoại lại thôi. Xin hỏi cô…cô là gì của Đại…Vũ?_Thư Giao lắp bắp không nói nên lời.
- Cô là mẹ của Đại Vũ. Nó đi công tác rồi, sợ người nhà làm phiền nên giao điện thoại cho con sao?_bên kia đầu dây người phụ nữ vẫn không ngừng cười, giống như gặp được thứ mình yêu thích.
Từ trước đến giờ cũng chưa có ai gọi thẳng thừng Đại Vũ cả, ngoại trừ bà ra cô là người thứ hai. Không thừa nhận bà cũng không ép, chỉ là bà rất rõ con trai bà cũng không nghĩ đơn giản như vậy đi.
- Hả? Dạ thật sự không phải như vậy đâu. Con đang tìm cách trả lại điện thoại cho Đại Vũ. Cô thật sự là mẹ của Đại Vũ ạ?
- Đúng vậy. Vậy con tên là gì?
- Dạ con tên Thư Giao. Như vậy nhà Đại Vũ ở đó ạ?_Thư Giao không muốn gặp lại anh. Nếu biết đó là nhà anh đánh chết cô cũng không đến.
- Thư Giao? Con không, không phải là cô bé đi giao báo đó chứ?_người phụ nữ kinh ngạc trợn mắt như khó có thể tin.
Cô bé này ngang nhiên có quan hệ mật thiết với hai đứa con của bà. Nhưng là bà lại đánh chủ ý lên người Khương Hàn chứ không phải Đại Vũ. Nếu để Đại Vũ biết chuyện này anh sẽ nói gì đây? Bà Thu Trân không nhịn được nuốt khan một cái.
- Dạ? À đó là việc làm thêm của con khi rãnh rỗi, làm sao cô biết con, cô là ai ạ?_Thư Giao nắm chặt điện thoại Đại Vũ mà cũng kinh ngạc không kém.
Giọng người phụ nữ này thật sự rất quen, nhưng trong nhất thời cô lại không nhớ ra.
- Ha ha, cô là Thu Trân con không nhớ cô sao?
- Hả? Cô…cô là cô Thu Trân lại là mẹ của Đại Vũ?
Thư Giao giống như bị sét đánh vậy, cô thế nào lại biết đến mẹ của Đại Vũ. Người phụ nữ hiền lành kia thế nào lại là mẹ của tên lưu manh kia? Thư Giao thật không thể tin được, cô như vậy mà đã đến nhà anh từ lúc nào không hay. Nghĩ đến thôi mà Thư Giao rùng mình một cái.
- Rất ngạc nhiên sao? Cô cũng không ngờ, con cũng thật có duyên với gia đình cô._bà Thu Trân cứ cười mãi giống như là không thể nào ngừng được vậy.
- Dạ đúng là có chút ngạc nhiên, con rãnh sẽ đến trả lại điện thoại cho Đại Vũ.
- Được rồi, cháu đợi nó về hẳn trả. Nó chắc cũng muốn con giữ, ha ha cô cũng sẽ không dám nhận đâu cũng có thể nó sẽ dùng số khác gọi lại vào điện thoại đó để tìm cháu. Vả lại từ nhỏ nó không có sống ở đây cùng lắm mấy tháng mới đến thăm cô.
- A,không cần con sẽ trả lại trước khi anh ta về.
Trong khi đó Thư Giao lại đang nghĩ từ nhỏ anh đã không sống với mẹ hèn gì bản tính lưu manh như vậy.
- Được, được cô cũng muốn gặp con. Nhưng con tốt nhất là giữ điện thoại đến khi nó về nếu không rất dễ chọc giận nó.
Thư Giao trợn mắt, anh ta nổi giận thì có liên quan gì đến cô. Nhưng Thư Giao biết anh ta lại lấy cái chuyện chết tiệt kia ra uy hiếp cô.
- Dạ, vậy thôi đợi khi Đại Vũ về vậy, con chào cô!_Thư Giao giọng điệu ỉu xìu.
- Chào con!
Thư Giao nhìn màn hình điện thoại tắt ngấm vẫn không hết ngạc nhiên. Cô là gặp chuyện gì lại không ngừng liên quan đến Đại Vũ đây. Còn chưa được bao lâu điện thoại lại lần nữa vang lên. Lại một số lạ, sao mà cứ có người gọi mãi thế không biết. Chẳng phải trong danh bạ cũng chỉ có hai số thôi sao. Thư Giao lầm bầm lại muốn vứt điện thoại sang một bên cho đỡ phiền. Thư Giao chậm chạp nghe điện thoại.
- Alo!Cho hỏi tìm Đại Vũ sao? Anh ta hiện tại không có ở đây, có gì xin liên lạc lại sau._Thư Giao tuôn một tràng liền đưa tay tắt điện thoại.
Người bên kia đầu dây, chân mày nhíu chặt. Nhìn điện thoại tối đen lại vừa bực vừa buồn cười . Cô gái này đúng là quái lạ hết cỡ. Không kìm chế được lại ấn nút gọi lần nữa. Điện thoại kết nối thật lâu cũng không có người bắt máy. Một cuộc điện thoại đã bị bỏ lỡ. Khuôn mặt đang thoải mái bỗng nhiên vì điện thoại không có người bắt máy mà nét mặt u ám đi một chút. Người này cũng thật kiên nhẫn lại tiếp tục gọi.
Thư Giao bực dọc, thở dài vẫn là ấn nút nghe. Nhưng chưa kịp mở miệng thì đã nghe đầu dây bên kia lên tiếng.
- Trần Thư Giao em cũng biết cách thử lòng kiên nhẫn của tôi._Đại Vũ giọng nói lạnh lẽo đe dọa trong điện thoại.
Thư Giao rùng mình, giọng nói này không phải chủ nhân của chiếc điện thoại cô đang cầm sao.
- Anh…tên lưu manh?_Thư Giao á khẩu chỉ có thể hỏi theo bản năng.
- Em gọi người lớn tuổi hơn em như vậy sao? Gọi một tiếng Vũ ca không được sao?_đôi môi Đại Vũ hơi cong lên.
- Vũ ca? Anh đang nằm mơ ban ngày hả? Anh…sao không lấy điện thoại lại? Bây giờ còn trách tôi thử thách kiên nhẫn của anh sao?
- Vẫn là tôi sai sao? Không phải em tự giật lấy điện thoại của tôi sao?_Đại Vũ cười khẽ ngồi trên ghế xoay, một tay xoay xoay bút trông rất thảnh thơi.
Anh cũng không hiểu bản thân đang nghĩ gì cư nhiên để điện thoại liên lạc với người nhà ở chỗ cô. Nhưng đó cũng là một phương pháp để anh giám sát cô. Thư Giao vừa nghe người kia nói xong cũng ngẩn người. Đại Vũ nói không sai là cô giữ lấy điện thoại của người ta.
- Đó…đó là anh ép tôi phải làm như vậy. Nếu không có chuyện gì anh nhanh một chút cho anh Đằng Triết đến lấy điện thoại về sau đó hai người nhanh cút khỏi cuộc sống của tôi._Thư Giao đột nhiên bực dọc.
Người con trai này thế nào cứ bám theo cô mãi không buông. Cô cũng đâu có tố cáo anh ta.
- Em tức giận đến vậy? Bất quá một tháng không gặp em nhưng không có khả năng buông tha em. Còn nữa sao em gọi Đằng Triết trông dịu dàng đến như vậy mà khi gọi tên tôi giống như là thâm thù đại hận vậy?_Đại Vũ nhàn nhạt nói không có ý cười, ánh mắt đen sâu thẳm chứa sự lạnh lẽo.
Đằng Triết đứng một bên cạnh Đại Vũ mà môi hôi mẹ mồ hôi con chảy ròng ròng. Cũng đừng vì Thư Giao gọi bằng anh mà Đằng Triết gặp họa chứ? Nhưng thật ra nhìn nụ cười của Đại Vũ cùng ánh mắt cảnh cáo kia đang hướng về phía anh thật sự làm người ta dựng tóc gáy.
Đại Vũ hiện tại vẫn muốn thông qua Thư Giao để có thể tiếp cận Trác Quang. Nếu biết rõ ràng có thể anh cũng không như lần trước bị thương xém chút bị phát hiện. Anh luôn bận rộn nhiều việc, lại phải gánh vác trên vai một mối thù, nếu không đem người kia lôi đầu ra anh nhất định không buông tha. Nhiều năm như vậy anh vẫn tung hoành với thân phận Đại Vũ. Những người biết được thân phận thật của anh e là không có mấy người. Mà họ chính là ba người mà anh cho là thân cận nhất. Đôi mày anh đột nhiên nhíu chặt nếu cũng để Thư Giao biết thân phận thật của anh cô sẽ có phản ứng gì. Anh bấy lâu đều công tác ở nước ngoài, công việc trong nước đều giao hết cho người em trai. Thỉnh thoảng anh có manh mối thì hai người lại đổi chỗ thay nhau quản lí công việc.
- Anh…có phải bị ngốc rồi không? Tôi nói cái gì anh không hiểu sao mau biến khỏi tầm mắt tôi.
- Được, dù sao hiện tại tầm mắt mọt sách như em cũng nhỏ hẹp không thể nhìn thấy một người cao cao tại thượng như tôi.
- Hừ, anh tên lưu manh không biết xấu hổ còn tự cho bản thân hay ho. Anh còn khi dễ tôi lần sau đừng để tôi gặp anh, gặp một lần tôi liền đánh một lần. Biến cho tôi!_Thư Giao hét một tiếng liền cúp điện thoại, tắt luôn nguồn.
Thư Giao quăng điện thoại vào một góc tựa như đày mĩ nhân vào lãnh cung. Cô tự nghĩ bao lâu anh mới biến mất khỏi cuộc sống của cô, đừng tiếp tục đe dọa cuộc sống của mẹ cô.
Đại Vũ ở bên kia thì đưa điện thoại ra xa tai mình, lại không ngừng xoa xoa lỗ tai. Cô gái này lực hét cũng phóng đại quá độ. Anh cũng chỉ có thể thở dài. Bên cạnh cô dù sao cũng có gián điệp theo dõi động tĩnh của cô , không sợ cô chạy mất.
Đại Vũ lại xoay sang nhìn Đằng Triết