Đến khi trời hừng sáng, Dịch Dao mới được phép vào trong.
Ngồi cạnh bà trong phòng chăm sóc đặc biệt, cô chỉ đưa mắt nhìn bà, không hiểu nổi thứ cảm xúc chết tiệc của mình, cô rất sợ, sợ nhưng không thể khóc.
Nắm chặt tay bà - bàn tay nhăn nheo và đầy nốt đồi mồi, bàn tay mà dù đông hay hạ đều ngâm trong nước lạnh, bàn tay dù bị thương hay lành lặng đều phục dịch cho người khác.
Chừng nào bà chưa tỉnh dậy thì khi ấy Dịch Dao không thể thở nổi: Nội ơi, chúng ta còn nhiều nơi chưa cùng nhau đi, bà chưa ăn ở nhà hàng Tây bao giờ, hay là vầy nhé, đợi khi bà khỏe lại, chúng ta sẽ lên thành phố chơi vài ngày, Dao Dao sẽ đích thân dẫn bà đi, bà cháu mình chụp thêm nhiều tấm ảnh nữa, khi đó con sẽ mang nó dáng khắp nhà luôn, nội thấy có được không? sao nội không trả lời?
Bà cứ mãi nằm đấy, và không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Thấy sự bất thường, Dịch Dao liền hóa hoảng loạn, điều ấy vô tình khiến Tống Tử Kỳ đang ngủ gật giật mình tỉnh giấc.
- Dao, sao vậy?, bước đến bên cô, cậu khẽ hỏi.
- Bà nóng quá, mau, mau gọi bác sĩ đi.
Đến khi quay lại, Viện trưởng Dân cùng bác sĩ Dương vội vàng chạy vào, họ đưa mắt nhìn thiết bị y tế trên đầu giường, khám người bà rồi nhanh chóng đẩy bà vào phòng phẫu thuật.
Vấu chặt tay Dương Nhất Kiệt, môi cô run run: Bà tôi làm sao vậy? không phải các người nói sẽ tỉnh dậy sao?
- Xin lỗi, tôi phải làm nhiệm vụ.
Ngay lúc cô sốt ruột nhất cũng là khi đối mặt với trở ngại lớn nhất - tiền viện phí.
Khi nhìn kỹ lại số tiền lớn ấy, cô không biết mình có còn đang thở hay không, rồi vội đưa mắt nhìn Tống Tử Kỳ.
- Cậu có tiền...có nhiều tiền không?
Tống Tử Kỳ lặng thin, cậu lấy điện thoại kiểm tra lần nữa.
Quả thật vài giờ trước có số lạ gọi đến máy cậu liên tục - là số điện thoại để bàn từ Tống thị, Tống Bình thúc giục cậu trở về vì Tống thị xảy ra chuyện, hôm trước khi cậu đi, bên phía Mộng Thị giá cổ phiếu đã giảm mạnh, Tống thị là đối tác làm ăn, ắt sẽ chịu ảnh hưởng ít nhiều, huống hồ gì Mộng Triết Minh lại là chỗ thân thiết.
Hoàn cảnh của Mộng thị cũng như Mộng Triết Minh điều khốn đốn vô cùng.
Giờ đây khi nhìn Dịch Dao, cậu không thể tiết lộ cô biết điều ấy.
Và nếu tài khoảng ngân hàng của cậu hoạt động bình thường thì cũng không đủ tiền cho ca phẫu thuật.
- Dao à, cậu đợi tôi nhé?
- Cậu định làm gì?
Không nói không rằng, Tống