Ngồi xuống vệ đường, cô nhau mày, cố khiến mình rơi nước mắt nhưng lại bất lực.
Đến tận một giờ sau Dịch Dao mới về đến chung cư.
Cái túi vải cô cầm trên tay đang lê la dưới nền gạch, ánh mắt vô hồn của cô bỗng căn mi, đôi chân bước đi yếu ớt đột nhiên khựng lại.
Cái túi vải kia giờ đây thật sự nằm ì dưới nền rồi.
- Tống Tử Kỳ...?
Đôi mắt như ánh thêm vàng, cô bắt đầu rưng rưng.
Tống Tử Kỳ ở phía cửa liền tiến lại gần, cậu đã biết chuyện ở quê nên luôn đưa ánh mắt thông cảm nhìn cô: Về là tốt rồi.
Cô đột nhiên mạnh tay vả vào vai cậu, vả liên tục: Đồ tồi, nửa tháng nay cậu ở đâu?
Nắm chặt hay khủy tay cô, Tống Tử Kỳ khẽ đưa mắt nhìn, ánh mắt ấy như thể muốn nuốt chửng cô, là kiểu ánh mắt thèm khát của kẻ đi săn đợi mồi, giờ đây khi con mồi đã ở trước mắt, cậu chỉ muốn ngấu chặt, không để vụt mất.
Chính ngay lúc ấy, nước mắt Dịch Dao trào ra không ngừng, òa lên khóc nức nở, hai tay cô dần xụi xuống, đầu tựa vào ngực Tống Tử Kỳ, và giờ đây toàn trọng lượng cơ thể cô điều đặt lên người cậu.
Dang rộng hai vạt áo sơ mi, Tống Tử Kỳ dùng nó bao phủ cô, ủ ấp cô trong lòng mình.
- Khóc đi, khóc rồi cậu sẽ ổn thôi.
Đưa mắt nhìn về phía túi vải, cậu liền nhanh trí phát hiện ra lọ thuốc ngủ, cũng chính giây phút không thể kiềm lòng, cậu khẽ hôn nhẹ lên mái tóc cô.
- Khóc xong rồi à?
- Xong rồi.
Tay vẫn choàng qua vai, để cô kề cạnh mình, Tống Tử Kỳ giúp cô nhặt túi vải, nhân lúc cô không để ý, cậu liền mạnh chân đá lọ thuốc ra xa.
.....
Dịch Dao ngồi trên bàn ăn, trong giây lát Tống Tử Kỳ quay lại với món ăn trưa.
Ăn xong, cậu chủ động mang bát đi rửa, song, tháo bỏ tạp về rồi đặt lưng ngửa người trên chiếc ghế dài.
Liếc mắt nhìn Dịch Dao loay hoay tìm đồ bị đánh rơi, cậu vờ hỏi: Làm mất gì à?
- Đồ lặt vặt thôi.
Lọ thuốc ngủ có thể mọc chân mà chạy đi