Dịch Dao chợt tỉnh giấc vào lúc 3 giờ sáng bởi mùi thuốc lá nồng nặc, cô sặc ho vài tiếng rồi vội ngồi dậy, đưa mắt nhìn qua bàn làm việc của Tống Tử Kỳ.
Khi thấy cô thức giấc, anh liền đổi điếu thuốc qua tay còn lại, miệng khẽ thở khì, nét mặt lộ chút tội lỗi.
Dao không thấy được mặt Tử Kỳ, chỉ thấy khói phả ra từ chỗ anh.
Ngược lại, Tống Tử Kỳ quan sát cô rất rõ, thứ được nhìn rõ hơn tất thảy là đôi xương vai xanh nổi bật trên tấm ngực trần, bởi ánh đèn vàng từ chiếc đèn ngủ làm sáng cả cơ thể người phụ nữ anh yêu.
Dịch Dao đưa mắt nhìn về phía bàn làm việc, cô tuy khó chịu nhưng lại không mở lời.
Tống Tử Kỳ xoay màn hình máy tính về phía ngược lại, anh dịch chuyển chân ghế hướng về cô.
- Mùi thuốc lá khiến em tỉnh giấc à?
Dao không đáp.
- Nếu thật là vậy, sao trước giờ em không nói?
- Anh thà rằng đánh răng sau khi hút thuốc còn hơn bỏ thuốc, dù em có nói thì cũng vô ích thôi.
- Với lại anh không phải đã quen với việc hút thuốc rồi sao?, cô tiếp tục, có chút bất lực.
Tống Tử Kỳ nhướng mày, anh thắc mắc.
- Em không lo cho sức khỏe của anh à? Nhược Nhai đến việc mặc quần áo còn phải nhắc nhở Thẩm Phù đó.
Vì chiếc ghế có bánh lăng nên Tống Tử Kỳ liền trượt thẳng về phía giường ngủ.
- Dao à, anh luôn thắc mắc...
Tâm trạng bất ổn, Dịch Dao nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt rồi cô liếc mắt nhìn qua điếu thuốc bị anh bẻ đôi, đặt trên dĩa nhang muỗi.
Bờ môi cô khẽ run rồi bỗng bật thành tiếng.
- Em không biết, không biết mình bị làm sao nữa...
Tống Tử Kỳ lặng thin, anh không đáp.
Đêm khuya có lẽ quá lý tưởng để người ta giải bày.
Và có lẽ cũng vì phần xúc động mà Dao đã nói hết thảy lòng mình.
- Tử Kỳ, tự dưng em thấy rất sợ...
Hai mắt rưng rưng, miệng mếu máo, cô nói.
- Em sợ anh sẽ bỏ em đi, em cũng nhớ nội nữa....
- Lúc nội mất, em ước gì anh ở cạnh em.
Mỗi khi anh đi làm nhiệm vụ, em lúc nào cũng thấy bất an...
Tống Tử Kỳ lặng thin, rồi anh khẽ dùng tay lau nước mắt trên má cô.
Anh bỗng ngồi lên giường, kéo cô vào lòng.
- Anh không đi đâu cả, không sao đâu, đừng khóc!
Anh đột nhiên khẽ lời.
- Đợi đến khi anh hoàn toàn nhiệm vụ cuối cùng, anh sẽ xin cấp trên chuyển đến bộ phận khác, không xông pha mạo hiểm nữa.
Ngước mặt nhìn anh, giọng cô nghẹn ngào.
- Anh nỡ sao?
Đưa mắt nhìn cô, anh cười.
- Không nỡ! anh không nỡ để em cho thằng khác.
Tống Tử Kỳ liền xiết chặt cô vào lòng.
Anh từ lâu đã nhận ra thứ khiến anh thỏa mãn không phải là thuốc lá mà chính là Dịch Dao.
Khi ở bên cạnh cô, anh lại tự thấy mọi chuyện giản đơn, những mong cầu trong đời cũng chỉ gói gọn trong vài chữ - "đồng hành cùng em", "trọn đời bên em".
- Anh đã kể em nghe chuyện này chưa nhỉ?
- Là chuyện gì?
- Cái hồi Tống Thị gặp họa, là bố em đã ra tay cứu giúp, khi đó hôn ước của chúng ta cũng được đặt ra.
Em còn nhớ chứ?
Khẽ gật đầu, cô mong đợi câu chuyện của anh.
- Là anh đã xin bố đặt hôn ước, trước đó anh đã tự nói với mình