Vào giờ nghỉ trưa, Dịch Dao liền đến chỗ Trần Ngọc, nơi ấy là phòng khám phụ khoa ở tầng 5 của bệnh viện.
Trần Ngọc là bác sĩ chính ở đấy, mặt khác, cô còn là người bạn thân thiết mà Dao quen biết từ hồi Đại học.
Khi bệnh nhân cuối ca bước ra, Trần Ngọc vừa cởi găng tay, vừa ngạc nhiên khi thấy Dịch Dao đứng ngoài cửa, tay xách theo sandwich.
Kéo tay Dao vào trong, cô ấy hớn hở.
- Ngọn gió nào đưa cậu đến đây vậy? Ôi trời, còn mang đồ ăn nữa.
- Thật ra tìm đến cậu là có việc nhờ...Cậu, cậu có thể khám cho tớ được không?
Nghe xong, Trần Ngọc liền mắc nghẹn bánh mỳ ở cổ, cô sặc sụa rồi vô tình làm rơi vãi miếng salad lên áo.
Vội vàng uống nước, cô dùng tay vỗ mạnh lên ngực.
Khi đã có thể bình tình, Trần Ngọc đưa tay chỉnh gọng kính, cô bàng hoàng.
- Cậu, cậu bị làm sao?
Trước khi để Dao chòm người gỡ bỏ miếng đồ ăn rơi vãi trên áo mình, cô liền kéo Dao vào buồng khám.
Trần Ngọc nhanh chóng đeo xong găng tay, rồi cô dùng gel bôi trơn y học thoa lên bụng dưới của Dịch Dao, tiếp theo, cô rà máy siêu âm di chuyển đều đặn trên đấy.
Hai cặp mắt nhỏ đằng sau lớp kính dày của Trần Ngọc liền nheo lại ngay khi kết quả siêu âm xuất hiện trên màn hình.
- Dịch Dao, cậu, cậu có rõ bệnh tình của mình không?
- Tất nhiên là tớ rõ nhưng mà--
Trần Ngọc vội phản lời.
- Cậu biết rõ mà còn để đến tận bây giờ?!
- Nhưng tớ chỉ muốn biết mình còn có thể làm mẹ hay không?
Đôi mắt áng nét buồn buồn, Dao nhìn chăm chăm vào màn hình.
Tuy không chuyên về phụ khoa, nhưng ít nhiều thì cô cũng là bác sĩ, cũng đủ khả năng để đọc được ảnh siêu âm.
Sau tiếng thở dài, Trần Ngọc liền thẳng thắn.
- Cậu có thường xuyên quan hệ với bạn trai không?
Khẽ lắc đầu, Dao cố tình tránh né.
Quăng mạnh găng tay vào sọt rác nơi góc tường.
Trần Ngọc nghiêm túc hơn bao giờ hết.
- Bụng có phải đã rất đau không?
- Ừm...
Cô nhìn Dịch Dao rồi bỗng dưng khựng lại vài giây.
Cuối cùng, cô cũng dứt khoát.
- Khi nào cậu rảnh, tớ sẽ sắp xếp lịch phẫu thuật giúp cậu.
Tốt nhất cậu đừng lề mề nữa, không tốt cho cậu chút nào.
Trần Ngọc tiếp tục luyên thuyên giảng giải.
- Trứng trong tử cung của cậu giống như mấy bà cô sắp mãn kinh vậy.
Để lâu chút nữa, cậu rất có khả năng không thể mang thai.
- Sao...? không - thể...mang thai?
Đặt tờ giấy siêu âm trước mặt Dịch Dao, cô nói thêm.
- Anh bạn trai 7 năm của cậu không phải người rơm, đàn ông ở độ tuổi này ai nấy đều rất sung mãn.
- Dịch Dao, cậu đừng quên anh ta cũng là đàn ông.
Có ai mà không muốn kết hôn, sinh con, ổn định gia đình!
Dao đưa mắt nhìn xuống nền, cô không đáp.
Rồi bỗng, những lời anh đã nói đột nhiên văng vẳng trong đầu.
- "Chúng ta nên có bao nhiêu đứa con nhỉ?"
- "Con đầu lòng nhất định phải là con trai.
Anh đã thấy hết rồi".
Tống Tử Kỳ cười híp cả mắt, căn cả má - Dao không tài nào đánh úp cái hình ảnh ấy ra khỏi đầu mình.
Và chưa bao giờ cô ước ao về chuyện mình sẽ là một người phụ nữ "trọn vẹn" hơn bây giờ.
Cô muốn kết hôn, muốn làm vợ, làm mẹ...và cũng muốn làm một người phụ nữ "bình thường".
- Vậy cậu đã ngủ với anh ta chưa?
Câu hỏi vô ý từ chỗ Trần Ngọc khiến hai má Dao đỏ ửng.
- Chuyện này không liên quan lắm...
- Có phải là chưa không?
- Nè Ngọc, cậu đ--
Trần Ngọc đưa tay ra hiệu để Dịch Dao im lặng rồi cô vội vọt miệng.
- Bạn trai cậu có phải đàn ông không vậy? ôi trời đất ơi, anh ta có thể ở cùng một mỹ nữ trong suốt 7 năm mà không động tì.nh sao? Thần linh ơi!
Còn nhớ lần đó Tống Tử Kỳ vì say nên không kiềm chế được mình.
Cô còn nói gạt anh rằng là do bản thân có chứng ám ảnh, nhưng thật chất là bởi bệnh tình.
Những lời Dao nói với Tử Kỳ cũng chỉ là mặt nổi của tảng băng trôi, nhưng chính cô cũng không hay biết về mặt còn lại.
Suốt hai năm không điều trị, đây là điều cô nên nhận vì đã bỏ bê chính mình sao? nhưng đối với cô, nó không chỉ bao hàm chuyện thiệt về mình, mà còn cho anh - về cái gia đình mà anh mơ ước, chính bản thân Dao cũng là kẻ mơ mộng - mơ cùng một giấc mơ với Tống Tử Kỳ.
.....
Quá nửa giờ ăn trưa, Dịch Dao cùng Trần Ngọc bước ra khỏi phòng khám phụ khoa, trên đường đi đúng lúc gặp phải Dương Dân, phía sau có vài ba bác sĩ giỏi, bên tả trái còn có Dương Nhất Kiệt.
Đứng nép sang trái, Dịch Dao hơi cúi đầu.
Trái lại, Trần Ngọc nghiên mình gần 90 độ, thi thoảng lén đưa mắt nhìn bác sĩ họ Dương.
- Đây là bác sĩ Mộng, là bác sĩ trẻ tuổi nhất ở khoa ngoại thần kinh.
Dương Nhất Kiệt vội mở lời giới thiệu.
Cùng lúc đó, bố anh khựng bước, hướng mắt về phía Dịch Dao.
- Cô là bác sĩ đã đỡ ca sinh khó hôm qua sao?
Hoàn toàn chú ý Trần Ngọc, Dương Dân chấp tay sau lưng, cố ý phớt lờ bác sĩ khoa ngoại đứng kề cạnh.
Trần Ngọc lộ nét vui sướng khi được Dương Dân chú ý.
Hai cặp mắt híp sau gọng kính dày kia bỗng sáng rực, cô cười tủm tỉm rồi khẽ liếc nhìn Dương Nhất Kiệt.
Dương Dân đứng trò