Dịch Dao vội vàng chạy khỏi phòng ngủ, cô bấn loạn đến độ mang không xuể một đôi giày.
Giọng điệu lo lắng, cô lớn giọng nhằm để Mộng Triết Minh ở phòng làm việc có thể nghe thấy.
Căn chung cư tắt đèn tối om, giọng cô lảnh lót, bao trùm cả không gian rộng lớn.
- Bố ơi, bố ơi?
Nghe tiếng cô gọi, Mộng Triết Minh liền vội chạy ra từ phòng làm việc, ông bỏ hẳn phần hồ sơ đang xem dở, vội vàng khoát áo, vội vàng mở khóa cửa chung cư.
- Bố ơi...Tử Kỳ đang ở bệnh viện...
.....
Tống Tử Kỳ được đồng đội đưa vào một bệnh viện cũ nằm trên đường ngã ba lớn, nơi cách khách sạn Phục Linh chỉ hơn 300 cây số.
Anh không bất tỉnh nhân sự, trái lại còn rất tỉnh tảo, có lẽ vì quá đau đớn nên Tống Tử Kỳ không thể nằm yên trên giường bệnh, anh vội xỏ giày rồi bước xuống giường.
Lê từng bước nhỏ, anh đi đến gần cửa phòng, đứng đó lắng nghe cuộc gọi điện thoại của một đồng nghiệp.
Phòng bệnh thì vắng bóng y bác sĩ, nhưng vết thương ở đầu thì cứ ứa máu, ngón tay út được đồng đội nhặt lại, họ còn mang nó theo đến viện với hy vọng có thể nối liền.
Đưa mắt nhìn ngón tay lìa xa bàn tay đang nằm ngay ngắn trong chiếc khăn nhỏ, Tống Tử Kỳ bỗng thấy nhẹ nhõm bởi thứ mất đi chỉ là một ngón tay chứ chẳng phải tính mạng.
- Ai cần cậu gọi cho cô ấy?
Đưa ánh mắt kém hài lòng, giọng thều thào, anh trách móc người cảnh sát vừa bước vào.
- Đội trưởng, ngày mai tổ có nhiệm vụ, tụi em không thể để anh ở lại đây một mình được.
Những người đồng đội lần lượt ra về, không lâu sau họ rời đi, một nam y tá liền đẩy theo xe thuốc tiến đến chỗ anh.
Ban đầu, người ấy xử lý bàn tay không lành lặng một cách vô cùng qua loa, lát sau tiếp tục xử lý vết thương trên mặt.
Tống Tử Kỳ vấu chặt tay lên thành giường.
Anh nghiến răng chịu đau mặc cho người y tá kia làm trái chuyên môn, phục vụ thiếu thật tâm.
Và dường như rằng người ta quá mệt mỏi để tiếp đón một bệnh nhân mình đầy thương tích vào lúc nửa đêm.
Nghe thấy tiếng bước chân lạ đang tiến đến gần, người nam y tá liền ngưng tay, đưa mắt nhìn ra cửa.
Cánh cửa cũ kĩ đột nhiên mở toang.
Đập vào mắt Tống Tử Kỳ chính là nét mặt tái nhợt của Dịch Dao.
Cô mặc trên người bộ đồ ngủ dài, phía ngoài khoát áo qua loa, chân thì mang hai đôi giày khác nhau.
Đứng nhìn ngắm Tử Kỳ đang sống nhăn răng, cô thở hì hục.
Trong khi nhân viên y tế tiếp tục công việc, cô vội vàng lớn tiếng.
- Mau tránh ra, làm sao anh có thể dùng thứ này bôi lên vết thương?
Ngay khi nhìn xuống dưới, Dao liền thấy điều bất thường, cô tự trấn an mình rồi lại tiếp lời, bộ dạng vừa bất lực vừa xót xa.
- Cách băng bó cũng không đúng.
Bác sĩ đâu? Tôi hỏi là bác sĩ ở đâu?
Thái độ khó chịu, người y tá nam liền cộc cằn.
- Đã về hết rồi.
Chỗ này chỉ có mình tôi trực.
- Anh không được đào tạo bài bản à?
Chỉ tay về phía xe đẩy thuốc, cô không nhân nhượng.
- Chỗ này mà gọi là thuốc sao? anh định khâu vết thương mà không dùng thuốc tê, có phải muốn giết người không?
- Nếu chị nói hay như vậy thì tự mình làm đi.
Buồn ngủ muốn chết mà còn gặp thứ gì đâu không!
Người y tá nam vùng vằng bỏ đi.
Nhìn bộ dạng của cậu ta như thể đã ba ngày không ngủ, đừng nói đến việc trị bệnh, đến cả mở to hai mắt cũng khó có thể đáp ứng.
Dịch Dao vội vàng lục tìm trong xe đẩy thuốc.
Cô lấy ra chay lọ nhỏ, đưa mắt xem xét rồi nhanh tay đặt nó trong tầm với.
- Mau đưa tay cho em...
Cố bình tĩnh để nhìn bàn tay của anh ngay khi tấm băng trắng được tháo ra.
Dịch Dao bỗng lặng người khi nhận thấy bàn tay chỉ còn bốn ngón, cô run run cầm bông gạt, run run mở nắp chay lọ, rồi run run sơ cứu giúp anh.
Nghiến chặt răng vì quá đau, Tống Tử Kỳ khẽ lên tiếng.
- Em không hỏi anh lý do à?
- Nếu em hỏi, anh sẽ nói chứ?
- ......
Ngước mắt nhìn anh trong giây lát, cô lại chuyển hướng chú ý vết thương.
- Vết thương trên mặt...sâu quá....
Hai mắt rưng rưng, cô lại nhìn anh.
Tống Tử Kỳ khẽ nhếch môi cười, anh buôn lời an ủi.
- Không đau tẹo nào cả, em còn nhớ lần đầu anh làm nhiệm vụ không? lần đó bị chém nặng hơn nhiều.
Lặng người nhìn sự lạc quan của anh, cô không đáp mà lại chạy đi tìm thuốc tê.
Nhưng dường như điều ấy là bất khả, bởi bệnh viện này cũng chẳng có lấy nhiều bệnh nhân, ngay cả nhân viên y tế cũng có chuyên môn rất kém.
- Tử Kỳ, em nói này...
- Sao vậy? không tìm được thuốc à?
- Chúng ta đến bệnh viện Hạnh Phúc đi, bố em đã đợi ở ngoài xe rồi.
Ngã lưng xuống gối, Tống Tử Kỳ liền chối từ.
Tiến đến gần giường bệnh, cô cố giải thích.
- Ngón tay của anh cần bác sĩ chuyên môn, vết thương trên mặt của--
- Em làm được mà!
Vẫn giữ nét lạc quan, anh tiếp tục.
- Em là bác sĩ, nên anh không sợ gì cả!
Ngẩng người nhìn anh, cô không hiểu cớ làm sao anh lại từ chối đến bệnh viện lớn.
Chậm rãi cầm kim khâu, cô nhẹ tay lau mồ hôi trên mặt Tống Tử Kỳ rồi để hờ đầu kim lên miệng vết thương, không thể xuống tay.
Không chỉ vết thương lớn trên mặt, mà ngay cả mũi, cầm, cổ, ngực đều bị trầy xước nhẹ.
Nhìn người đàn ông trước mắt, cô tự hỏi có phải anh đã quá quen với chuyện này nên không còn thấy đau đớn nữa không?
- Anh chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Bác sĩ Mộng, nhờ hết vào em đó.
Ngay khi cô đâm mũi kim đầu tiên, Tống Tử Kỳ đã dụng hết sức để tỏ ra mình ổn, nhưng những vệt gân cổ nổi lên đã phản bội anh, mặt anh