Tiêu Nhu vừa trở về đã cáo trạng với Tiêu Tình, thêm mắm dặm muối, còn nói lão Cao bây giờ là bị giữ ở nhà họ Cảnh, đến cả mặt cũng không gặp được, cũng không có cách nào đối chất, hiển nhiên Tiêu Tình không tin Triệu Hòa là người như thế, lần trước gặp nhau bà còn nói Tiêu Nhu không chọc đến bà, bà tuyệt đối sẽ không chủ động tiếp xúc với Tiêu Nhu, bây giờ lời lẽ hai bên không khớp nhau, nhân chứng duy nhất chỉ còn lại lão Cao.
Mà lão Cao, đang ở trong thư phòng của Triệu Hòa.
Triệu Hòa nhận cuộc gọi của Tiêu Tình, mở loa ngoài, nói với lão Cao: "Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
"
Thời còn trẻ, lão Cao vô cùng khốn nạn, giao lưu với đủ thể loại người, cờ bạc rượu chè cũng không thiếu phần, từng bị bọn cho vay nặng lãi đuổi theo đòi chém, lại còn làm người cung cấp thông tin cho cảnh sát, vết sẹo trên mặt cũng được lưu lại từ đó, suýt chút nữa làm mù mắt ông ta.
Ông ta tuy khốn nạn nhưng tin tức rất nhanh nhạy, rất nhiều người muốn mua tin tức đều sẽ tìm ông ta, năm đó Tiêu Nhu đến tìm ông cũng vì muốn mua tin tức, sau khi qua lại thường xuyên thì chuộc ông ta đi từ tay bọn cho vay nặng lãi để làm việc cho một mình cô ta, thời ông ta phiêu bạt chốn giang hồ từng giảng đạo lý, từ lúc theo Tiêu Nhu cũng biết giữ phép tắc, trung thành tận tụy, chưa bao giờ mắc sai lầm, về sau Tiêu Nhu lại cất ông ta lên vị trí hàng đầu công ty.
Ai cũng không thể tin ông ta sẽ bị mua chuộc.
"Giám đốc Tiêu.
" Lão Cao cũng không còn trẻ nữa, hai bên tóc mai cũng ẩn chứa tóc bạc, lắng đọng trong nhiều năm, vẻ hung hãn của ông ta cũng dần dần phai nhạt, đứng trước mặt cũng không khác người bình thường là bao.
"Tôi chỉ là người tung tin ra ngoài.
" Hắn nói với điện thoại: "Ngài cũng biết, tôi phản bội bất cứ ai cũng không phản bội giám đốc Tiêu, cô ấy là ân nhân cứu mạng của tôi.
"
Đây là sự thật, lúc Tiêu Nhu chuộc lại ông ta từ tay bọn cho vay nặng lại ông ta cũng chỉ còn nửa cái mạng, nên ông ta mới trung thành đến vậy.
Tiêu Tình cũng không tin bản thân mình sẽ nhìn nhầm người, bà bình tĩnh lại nói: "Thế ông nói tôi nghe xem, sao mọi chuyện lại như thế này?"
"Tiêu Nhu thật sự bảo ông làm thế à? Tại sao em ấy lại phải bảo ông làm thế?"
Lão Cao đứng trước bàn làm việc, trầm ngâm mấy giây: "Giám đốc Tiêu không nói lí do.
"
Ông ta là người làm việc theo lời chủ, trước giờ Tiêu Nhu giao việc gì ông sẽ làm việc đấy, chưa từng dị nghị.
Lão Cao nói xong lại nói tiếp: "Chẳng qua danh tiếng của Vọng Thư dạo gần đây cũng không tốt lắm.
"
"Danh tiếng không tốt?" Tiêu Tình cân nhắc: "Không tốt như thế nào?"
"Bị đồn là bắt nạt người mới, còn làm kẻ thứ ba.
" Lão Cao nói xong nhìn về phía Triệu Hòa, muốn nói lại thôi, Triệu Hòa đập bàn: "Nói.
"
Lão Cao thở dài: "Người mới này là bạn của cô Cảnh.
"
Người mới là bạn của Cảnh Viên, Vọng Thư ức hiếp người ta thù thôi còn cướp đối tượng của người ta, bây giờ bị dân mạng cắn trả lại tung tư liệu đen của Cảnh Viên để làm loạn tầm mắt, không chỉ mượn cơ hội này chèn ép Cảnh Viên, còn chèn ép cả bạn của Cảnh Viên.
Không hổ là Tiêu Nhu, quả đúng là thủ đoạn mà cô ta có thể dùng đến!
Triệu Hòa bị tức cười: "Tiêu Tình, cậu nghe thấy chưa?"
Tiêu Tình im lặng rất lâu, sau đó mở miệng nói: "Được rồi, mình hiểu chuyện này rồi, nếu không thì thế này đi, mình bảo Tiêu Nhu qua nhà xin lỗi cậu trước.
"
"Chuyện xấu trong nhà thì không truyền ra ngoài.
" Tiêu Tình nói: "Coi như nể mặt mình! "
"Vì mình nể mặt cậu nên mới tha cho cô ta hết lần này đến lần khác.
" Triệu Hòa nói: "Là do cô ta khinh người quá đáng, tưởng mình có thể một tay che trời.
"
"Người và công ty, cô ta chỉ có thể bảo vệ một trong hai.
"
"Tiểu Hòa ——"
Điện thoại đột ngột cắt ngang, Tiêu Tình đau đầu day day huyệt thái dương đang nhảy thình thịch, Tiêu Nhu lại gọi điện thoại đến nhưng lần này bị bà cúp máy.
Cũng không còn là trẻ con nữa, nên tự chịu trách nhiệm với việc làm của mình.
Tiêu Nhu không gọi được cho chị gái có chút hốt hoảng, công ty này dựa vào Tiêu Tình mới có thể phát triển, cho đến giờ tám phần mười nghệ sĩ gia nhập công ty đều là vì Tiêu Tình, vốn dĩ cô ta muốn đào tạo Vọng Thư thành Tiêu Tình thứ hai, thế nhưng thiên phú của Vọng Thư cũng không cao, có đào tạo cũng không bằng một phần mười của Tiêu Tình, thành ra cô ta muốn đợi đến khi Vọng Thư vững gót chân rồi sẽ tính tiếp.
Nhưng bây giờ chân còn chưa vững mà cô ta sắp phải trơ mắt nhìn nghệ sĩ mình dốc hết tâm huyết đào tạo bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tiêu Nhu vẫn đi qua đi lại trong văn phòng, trợ lý đi vào phòng, nói chuyện cũng không dám to tiếng: "Giám đốc Tiêu, họp báo ra mắt bài hát mới của Vọng Thư vẫn tiến hành như thường chứ ạ?"
Tiêu Nhu trực tiếp ném gạt tàn về phía cửa, hằn lên khung cửa một dấu vết, trợ lý thấy vậy cũng hết hồn, vội vàng cúi đầu.
"Cút ra ngoài!"
Tiêu Nhu hét lớn, trợ lý vội vàng đi ra ngoài.
Văn phòng chìm vào trong im lặng, Tiêu Nhu đứng bên cửa sổ sát đất, hai tay nắm chặt lấy rèm cửa.
Triệu Hòa, cô đã bất nhân thì tôi cũng có thể bất nghĩa!
Ánh dương ngoài cửa sổ đã bị mây đen che lấp, sắc trời tối sầm lại, tiếng gió thét gào, một tia chớp chọc thủng mây đen rạch ngang bầu trời tối tăm, phía chân trời bỗng sáng lóa, sấm rền vang dội, từng hạt mưa to như hạt đậu ầm ầm đổ xuống.
Đập bùm bùm vào cửa sổ.
Cố Khả Hinh cầm cốc trên tay đứng cạnh cửa sổ sát đất, cửa được mở ra, tiếng nói của Tô Anh theo đó truyền đến: "Quái lạ, tự dưng đến cửa trời lại mưa, nếu tôi không chạy nhanh thì giờ ướt như chuột lột rồi.
"
"Thời tiết rõ ràng đang tốt, chả hiểu sao lại đổ mưa.
" Tô Anh đặt đồ trong tay lên bàn trà, phủi nước mưa trên tay áo, nói: "Cậu nhìn gì đấy?"
"Ngắm trời mưa.
" Cố Khả Hinh đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trận mưa này vừa vội lại vừa nhanh, ào xuống như trút nước, người đi đường không mang theo ô, trốn dưới mái hiên, ở đường cái cũng có không ít người lấy tay che chắn chạy vội trong mưa, toàn thân ướt sũng, dáng vẻ khốn đốn, cô quay đầu lại nhìn Tô Anh, hỏi: "HÌnh như ngày đó chúng ta chạy trốn cũng là một ngày mưa.
"
Tô Anh đang phủi áo bỗng chốc dừng lại, ngẩng đầu nhìn Cố Khả Hinh, ánh mắt ảm đạm, nàng đi đến, đứng bên cửa sổ: "Đúng vậy, tôi cũng sắp quên rồi.
"
Cố Khả Hinh rót cho nàng một tách cà phê, rất ấm áp, rất thơm, rất nóng, khói trắng lượn lờ, Tô Anh nhận lấy rồi huơ huơ tách cà phê: "Thật tốt, trời lại mưa.
"
Cảm khái xong nàng lại nói với Cố Khả Hinh: "Bên nhà họ Cảnh vẫn chưa tung tin tức đâu.
"
"Sẽ tung ra thôi.
" Cố Khả Hinh nhấp một ngụm cà phê, đầu lưỡi đắng ngắt, cô nuốt xuống: "Mấy giờ rồi?"
"Tám rưỡi.
" Tô Anh nói: "Lịch quảng bá MV bị lùi lại một ngày à?"
"Ừ.
" Cố Khả Hinh đã sớm nhận được điện thoại của Mạc Ly, tin tức của Cảnh Viên tạm thời thu hết sự chú ý của cư dân mạng, Mạc Ly cũng thở dài một hơi, biết rõ thế này