Qua một ngày tiếp xúc, Cố Khả Hinh cùng Cảnh Viên cũng coi như bồi dưỡng được một chút ăn ý, điều này được thể hiện qua cách Cố Khả Hinh tận tình săn sóc Cảnh Viên trong quá trình quay phim, cô hơn Cảnh Viên hai tuổi, lại là đàn chị trong lĩnh vực quay phim việc thu phóng diễn xuất cũng thành thạo hơn Cảnh Viên nhiều, cho nên trong lúc diễn cô thường sẽ chỉ dẫn thêm một chút, vừa mới bắt đầu Cảnh Viên còn chưa quen, trước kia nàng diễn kịch, đối thủ của nàng hơn nửa đều không nương tay, có thể áp diễn* thì áp diễn, dù gì màn ảnh chỉ lớn từng đó, không ai muốn bị người khác cướp đi phần đặc sắc của mình.
*áp diễn là thể hiện diễn xuất vượt trội để chèn ép đối thủ
Nhưng Cố Khả Hinh thì khác, cô sẽ đặc biệt quan tâm đến sự thay đổi cảm xúc của bạn diễn, trong một cảnh quay, Cảnh Viên ngẩn ra hai giây khi thấy cô đến gần, ngay lập tức cô sẽ cất cao giọng mang Cảnh Viên lần nữa nhập vai.
Nhanh đến nỗi Kỳ Liên ngồi ngay trước màn hình giám sát cũng không phát hiện ra.
Cố Khả Hinh thực sự rất giỏi trong việc thu phóng và chỉ dẫn, không quan tâm đến đối thủ có cướp phân cảnh nổi bật của mình hay không, thậm chí còn hy vọng đối thủ càng mạng càng tốt, mỗi lần Cảnh Viên cùng cô đối diễn xong đều giống như trải qua một trận chiến đấu hăng say, vô cùng sảng khoái, giống như se chỉ luồn kim, liên tục mang lại cảm giác thoải mái, hai ngày tiếp xúc làm Cảnh Viên không thể không thừa nhận rằng phối hợp diễn với Cố Khả Hinh là một việc rất thoải mái.
Thoải mái đến mức nàng đã như quên mất người mà nàng nhìn thấy ở lối vào hành lang hai ngày trước —— rốt cuộc có phải Cố Khả Hinh hay không.
Nàng thường xuyên có ảo giác rằng hôm đó chính mình mới là người say, có lẽ những gì nàng thấy hoàn toàn không phải sự thật, Cố Khả Hinh luôn là một người hiền lành vô hại, thuần khiết chính trực như vậy.
Lần đầu tiên Cảnh Viên cảm thấy nghi ngờ những gì mình tận mắt nhìn thấy.
"Cảnh Viên.
" Cố Khả Hinh cầm ghế từ chỗ Kỳ Liên đến ngồi bên cạnh Cảnh Viên: "Đạo diễn Kỳ để chúng ta diễn cảnh cuối.
"
Cô vẫn mặc bộ trang phục diễn, mái tóc dài thắt đuôi ngựa, lớp trang điểm nhẹ nhàng, lúc cười lên rất có sức hút, mấy năm lăn lộn trong giới, cô đã sớm rút đi sự non nớt, khi cười nhạt còn mang theo hơi thở của sự trưởng thành, rất giống một người chị gái dịu dàng tri kỷ, có thể yên tâm giao hết thảy cho cô.
Đây là Cố Khả Hinh bên ngoài màn ảnh.
Cảnh Viên hoàn hồn, gật đầu: "Được.
"
Cảnh cuối cùng là một cảnh bùng nổ, quan hệ giữa Văn Bắc và Giang Mộ Nam ngày một tốt lên, Văn Bắc không còn chống đối cha mẹ và đàn dương cầm* như trước nữa, mẹ Văn Bắc thấy thế tự ý mang đàn đặt vào phòng Văn Bắc, sau khi nghỉ trưa, phòng Văn Bắc có thêm một cây đàn dương cầm, nàng đứng trước đàn dương cầm mấy giây, lập tức nổi cơn thịnh nộ!
*đàn dương cầm là đàn piano
"Ai mang nó vào!" Cảnh Viên thét chói tai: "Chuyển ra ngoài!
"Mau chuyển ra ngoài!"
Tay nàng làm động tác ném đồ đạc, biểu cảm căm phẫn, hai mắt bốc lửa, Cố Khả Hinh một tay chống cằm, nhìn không chớp mắt, vẻ mặt không tán thành.
Cảnh Viên bắt gặp đôi mắt trong trẻo kia, do dự hai giây, không nói lời nào, chút hiểu biết ngầm với Cố Khả Hinh cho nàng biết Cố Khả Hinh không hài lòng lắm với màn thể hiện này.
Không biết quan hệ giữa hai người có sự thay đổi vi diệu như thế từ bao giờ, có lẽ là do trong lúc diễn Cố Khả Hinh vẫn luôn chỉ dẫn cho nàng, cho nên ít nhiều nàng cũng sinh ra tâm lý kính sợ, coi cô trở thành giáo viên của mình, so với Kỳ Liên còn kính cẩn hơn.
Không giống như những người khác nói nàng kiêu căng ngạo mạn, Cố Khả Hinh đối với cách xử lý các mối quan hệ, nắm bắt tình cảm, kỹ xảo diễn xuất, thu phóng đều rất đúng mực, khiến nàng rất thưởng thức lối đối nhân xử thế khéo léo này nhưng nàng vĩnh viễn cũng không thể học được.
Đây chính là điểm hấp dẫn của bản thân Cố Khả Hinh, cô rõ ràng vẫn luôn dịu dàng lễ phép, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác bất khả xâm phạm, cô rất thích hợp để người khác ngước nhìn.
"Đang nghĩ gì vậy?" Cố Khả Hinh cúi đầu nhìn kịch bản, thản nhiên nói: "Lúc đóng cảnh này, em đang nghĩ gì?"
Cảnh Viên dừng lại, còn chưa kịp nói chuyện, Cố Khả Hinh đã ngước mắt lên, ánh mắt từ trên kịch bản phóng ra xa, rơi vào người trước mặt: "Em thấy phẫn nộ, thấy tức giận, đúng không?"
"Nhưng em lại bỏ qua vấn đề quan trọng nhất.
" Cố Khả Hinh đặt kịch bản xuống, nhìn vào mắt Cảnh Viên: "Em nghĩ đàn dương cầm với Văn Bắc có ý nghĩa thế nào?"
Có ý nghĩa thế nào?
Cảnh Viên cho đến giờ vẫn không nghiên cứu kỹ vấn đề này, đôi môi đỏ khẽ mấp máy nhưng không phát ra tiếng nào, Cố Khả Hinh nhìn nàng giải thích: "Ý nghĩa chính là duy nhất.
"
"Thế giới của Văn Bắc từ nhỏ đã không thể tách rời đàn dương cầm, tất cả những danh hiệu và sự vẻ vang của cô ấy đều liên quan đến đàn dương cầm, có thể nghĩ rằng chính đàn dương cầm đã khiến Văn Bắc trở thành Văn Bắc hiện tại, cho nên đây là lí do tại sao Văn Bắc hình thành bệnh tâm lý nghiêm trọng chỉ vì không thể chơi dương cầm được nữa.
" Cố Khả Hinh khi phân tích tâm lý nhân vật nói với tốc độ rất chậm, nói xong một câu sẽ nhìn về phía Cảnh Viên, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, cô nói tiếp: "Dương cầm là tín ngưỡng của Văn Bắc, bỗng một ngày tín ngưỡng này sụp đổ, cô ấy không thể tiếp tục được nữa, em nghĩ xem cô ấy sẽ cảm thấy thế nào?"
Phân tích chiều sâu nhân vật là kỹ năng cơ bản của một diễn viên, Cảnh Viên khi nhận kịch bản cũng có phân tích qua, cũng đã nghe Kỳ Liên và biên kịch Chu giải thích rất nhiều, tự cho rằng mình đối với vai diễn này nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng cũng có đôi khi sẽ lâm vào bế tắc, ví dụ như bây giờ.
Nàng vừa mới mắc sai lầm, đem tất thảy biểu diễn qua vẻ bề ngoài.
Sau khi Cố Khả Hinh nói xong lại nhìn về phía Cảnh Viên, người bên cạnh chỉ cần ngồi yên một chỗ cũng sinh ra loại cảm giác lạnh lùng xa cách, lạnh nhạt từ trong ra ngoài, là loại khí chất toát ra từ trong xương tủy, Văn Bắc cần loại khí chất này, nhưng cần nó ở mức độ sâu sắc hơn.
Linh hồn của vai diễn không chỉ là sự thay đổi về nét mặt, biểu cảm mà còn là cảm xúc có thể lay động lòng người, cũng là thứ có thể đưa người ta hòa mình vào bộ phim, cùng khóc cùng cười với nhân vật.
Cảnh Viên hiểu ra, nàng nói: "Tôi thử lại lần nữa?"
"Không vội.
" Cố Khả Hinh vươn tay nắm lấy cổ tay của nàng, mảnh mai, nhẵn minh, cảm giác vô cùng tốt, tựa như ngọc thạch, hơi lạnh, cô dừng lại hai giây, hỏi: "Em đã từng thích thứ gì đến mức tôn sùng như một loại tín ngưỡng chưa?"
Cảnh Viên hơi giật mình, nghe cô hỏi ngẩn ra mấy giây, đến cả tay mình bị người ta nắm lấy cũng không phát hiện, Cố Khả Hinh nói: "Không có sao?"
Ở phía sau ồn áo huyên náo, trái lại khu nghỉ ngơi này lại đặc biệt yên ắng, Cảnh Viên đối diện với khuôn mặt trước mắt có ba phần giống với người trong trí nhớ, nhẫn nhịn, mở miệng: "Có.
"
"Có là tốt rồi.
" Cố Khả Hinh nói một cách tự nhiên: "Em cứ mang theo cảm xúc này diễn đi.
"
"Giả sử sau này không có cách nào nhìn thấy, không thể chạm đến, không cách nào có được, thậm chí mỗi ngày thức dậy mở mắt ra, sẽ đối mặt với tín ngưỡng bị sụp đổ.
Em cảm thấy thế nào?"
Nàng sẽ phát điên!
Cảnh Viên không tự chủ nhớ lại thời điểm nàng mới biết người kia gặp tai nạn xe cộ, mỗi đêm khi ngủ nàng đều cảm thấy sự ớn lạnh toát ra trong từng kẽ xương, không có nỗi đau tê tâm phế liệt, không có sự cô đơn bất lực phát khóc, nàng mỗi ngày vẫn như thường ăn cơm, nghỉ ngơi, rồi bỗng một ngày, khi nhìn thấy di ảnh của người kia đặt trong phòng, nàng suy sụp hoàn toàn, gào khóc nức nở, đầu