Tích Hoa Chỉ

Thứ Nên Dứt Thì Dứt


trước sau

“Hiện tại con là đương gia, không có gì không nói được cả, gọi bọn họ vào đây đi. Thuý Hương, mời cả hai vị dì nãi nãi nữa.”

Thuý Hương là tên của Tô Ma Ma, bà dạ vâng, đi đến nhĩ phòng. Sau khi những hài tử đến, lão phu nhân bảo dì nãi nãi đi đến căn phòng kìa.

Đợi mọi người đều đến đông đủ, Hoa Chỉ không chút vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề: “Đề nghị của con là tốt nhất nên chấm dứt qua lại với nhà mẹ đẻ.”

Lời vừa dứt, trong phòng bắt đầu ồn ào, nhà mẹ đẻ là chỗ dựa, là sức mạnh, cũng là người mà vào lúc bọn họ khó khăn, có hy vọng sẽ giúp đỡ bọn họ nhất. Huống hồ thân phận nhà mẹ đẻ của bọn họ đều không thấp, nói không chừng có thể giúp được việc lớn thì sao?

Ánh mắt của lão phu nhân quét qua, mọi người đều ngoan ngoãn hơn: “Tại sao?”

“Cắt đứt qua lại đều tốt cho mọi người.” Hoa Chỉ nhìn đám người: “Mọi người cảm thấy đó là nhà mẹ đẻ của mọi người, nhưng đối với người nhà mẹ đẻ mọi người mà nói, nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hất đi. Bọn họ phải suy nghĩ đến tiền đồ của con cháu nhà mình trước tiên, sẽ bởi vì tiếp tục qua lại với Hoa gia bị Hoàng thượng ghét bỏ mà cũng bị liên luỵ, sẽ khiến Hoàng thượng bất mãn với mình, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ hay không?”

Thấy mọi người nghiêm túc lắng nghe, Hoa Chỉ nói thẳng hơn: “Cũng không hẳn nói phụ mẫu thật sự sẽ không quan tâm sống chết của mọi người, nếu như mọi người đến cửa cầu xin, bọn họ đau lòng thì cũng sẽ giúp đỡ mọi người. Nhưng niềm đau này có hạn, ai cũng nói không chắc Hoa gia cần phải mất bao lâu mới có thể khôi phục lại vinh hoa phú quý, cũng nói không chắc phụ mẫu có thể đau lòng đến khi nào.”

Hoa Chỉ cười: “Lúc này cắt đứt qua lại để nói rõ quyết tâm không muốn liên luỵ đến nhà mẹ đẻ, bọn họ sẽ cảm thông cho sự hiểu chuyện của mọi người, sẽ bởi vì không giúp đỡ được mà áy náy. Sau này khi khôi phục qua lại, trong lòng cũng sẽ không có vướng bận. Con người chỉ khi có cùng tư cách mới có thể bình đẳng nói chuyện, đừng thử khảo nghiệm lòng ngưởi trong lúc khó khăn, con sợ mọi người sẽ thất vọng.”

Nếu như phụ mẫu, huynh trưởng thật sự có lòng, trong sáng không được qua lại, chẳng lẽ trong tối không được? Chỉ là xem có lòng hay không mà thôi.

Trong phòng yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe được rõ ràng, những hài tử giống như nghe hiểu cả, cũng đều hít thở nhỏ tiếng, chỉ sợ làm phiền đến chuyện của người lớn.

“Ta lại muốn phản bác lời của đại cô nương, bất kể nói như nào thì ta cũng được yêu chiều ở trong nhà. Nhưng suy nghĩ kỹ lại cảm thấy lời của đại cô nương rất có lý, ở nhà mẹ đẻ có tốt ngàn vạn lần, nhưng khi ra khỏi cửa thì cũng chỉ là người của nhà khác, vinh nhục cũng là cùng hưởng với nhà trượng phu, nhà mẹ đẻ có thể giúp nhất thời, sao có thể giúp được một đời. Cho dù phụ mẫu đồng ý, huynh tẩu đệ tức *e là cũng sẽ chạy đến trước mặt mắng ta là tai hoạ.” Ngô Thị sờ bụng mình cười khổ, có chút may mắn vì chưa được sự cho phép của bà bà* nên bà vẫn chưa phái người đi về nhà.

*Bà bà: mẹ chồng

*Huynh tẩu: Anh trai, chị dâu

*Đệ tức: Em trai, em dâu

“Đúng vậy, cha nương có yêu thương ta cũng có thể quan trọng hơn nhi tử, tôn tử* sao?” Tam phu nhân Hạ Thị tiếp lời, trong miệng cứ chua chát, rõ ràng là cùng một họ với nhà mẹ đẻ nhưng lại trở thành người của nhà khác, mà trong mắt người nhà khác, con dâu cũng chỉ là người ngoài, là nữ nhi thật quá đáng thương.

*Nhi tử: Con trai

*Tôn tử: Cháu trai

Lão phu nhân nuốt xuống nỗi chua chát trong cổ họng: “Vậy mọi người đi gửi thư đi, bắt đầu từ ngày mai Hoa gia sẽ đóng cửa không tiếp khách.”

“Không tiếp khách thì được, nhưng đóng cửa thì không. Tổ mẫu, chúng ta còn phải tìm cách kiếm chút bạc, ở nơi như phương Bắc không có bạc đút lót, ngày tháng không dễ sống.”

Lão phu nhân cũng không phải không nghĩ đến, chỉ là nghĩ không ra cách. Hiện tại vừa nghe trong lời nói của tôn nữ rõ ràng là có phương hướng, vội vàng đứng thẳng dậy hỏi: “Con muốn làm gì? Đút lót bọn trùng hút máu đó mà bạc ít là không có tác dụng đâu.”

“Người sống sẽ không rời được ăn mặc, chỗ ở, chỗ đi lại. Con tính mở một thực điếm*. Tổ mẫu, người cũng biết tôn nữ ngày thường không có sở thích gì đặc biệt, chỉ
là ham ăn một chút. Ngày thường giày vò không ít, tay nghề của đám Nghênh Xuân nấu rất ngon, tay nghề nấu ăn của Phất Đông con cũng dám cá cược với Ngự Trù.”

*Thực điếm: quán ăn

Đương nhiên điểm này lão phu nhân biết, lâu lâu lại nhận được đồ ăn mà nàng cho người đưa tới. Đến nỗi những năm này ấn tượng của bà về người tôn nữ này chỉ gắn liền với ăn uống, cũng không thể trách bà nhìn nhầm, có điều: “Thực điếm ở trong kinh thành không ít, có thể kiếm được bạc không?”

“Người cảm thấy những món ăn kia mùi vị ra sao?”

“Tất nhiên là khỏi phải nói.”

“Người đã từng ăn ở chỗ khác chưa?”

“…Cái này thì không có.” Lão phu nhân như có suy nghĩ gì đó, gật đầu. Nếu như buôn bán độc quyền, quả thực có thể kiếm được bạc.

“Con đi thử tay nghề trước, nếu không được thì nghĩ cách khác, thế nào cũng sẽ kiếm ra tiền.”

“Được, thử trước xem sao.” Lão phu nhân nhìn Tô Ma Ma, bà hiểu ý, mở một ngăn kép ở dưới đáy tủ, lấy ra một tráp tiền.

“Đây là tất cả những món đồ đáng tiền của tổ mẫu, một nửa để lại đề phòng, một nửa cho con, không đủ thì mấy phòng các ngươi gom góp một chút.”

Hoa Chỉ vốn không muốn lấy, nhưng nhớ đến đây là chuyện của tất cả mọi người trong Hoa gia, phải để mọi người cùng tham dự, sau khi bỏ tiền thì mới có thể dốc tâm, hơn nữa tiền càng nhiều thì nàng càng dễ làm việc.

Trong tráp tiền ngoại trừ ngân phiếu được cuộn lại thành một cuộn thì còn có một chút trang sức, nhìn kiểu dáng đều không phải thịnh hành vào thời này, có lẽ đã có chút tuổi tác.

Ngân phiếu tổng cộng có tám tờ, hai trăm lượng một tờ, Hoa Chỉ nhận lấy bốn tờ, lúc lão phu nhân chia trang sức thì nàng không cần nữa: “Còn chưa đến lúc cần dùng đến, những thứ này người cứ giữ lại đã, nếu con không đủ sẽ đến tìm người lấy thêm.”

Lão phu nhân đưa nàng thêm một tờ ngân phiếu nữa: “Làm cho tốt, tổ mẫu tin con.”

Không muốn mấy vị thẩm thẩm vướng bận trong lòng, Hoa Chỉ nói: “Bất kể là kiếm được bao nhiêu tiền đều sẽ được xung vào công quỹ trước khi tổ phụ bọn họ trở về. Còn sau này phải phân chia như thế nào, cũng sẽ do tổ phụ, tổ mẫu quyết định. Có điều, chắc cũng chẳng dư được bao nhiêu, chỗ cần dùng đến tiền quá nhiều, trong tay tổ phụ bọn họ cũng không thể thiếu tiền được. Nếu như có thể, trong kinh thành con cũng muốn dùng ít tiền để dò đường, tổ phụ phạm không phải tội lớn, chưa chắc không về được.”

“Thật…thật sao? Có thể trở về?” Tam phu nhân Hạ Thị kích động đứng bật dậy: “Chỉ cần phu quân có thể trở về, như thế nào cũng được.”

Đại phu nhân Chu Thị và Tứ phu nhân Ngô Thị đồng loạt gật đầu, ngay cả Nhị phu nhân Tề Thị trước giờ không nói gì cũng nhìn chằm chằm Hoa Chỉ. Tốn chút tiền đã làm sao, chỉ cần người có thể bình an trở về là được.

“Đại cô nương chờ chút.” Hạ Thị tức tốc đi ra khỏi phòng, bộ dáng đó khiến lão phu nhân cười rộ, vào cửa đã bao nhiêu năm rồi, thế mà cũng có lúc gấp gáp như vậy.

Một lát sau, Hạ Thị ôm lấy một tráp tiền quay lại, bà cũng không đếm lại, trực tiếp đưa hết cho Hoa Chỉ: “Ta chỉ để một chút bên người, những thứ này đều đưa cho con.”

Nhìn Hạ Thị như vậy, Đại phu nhân Chu Thị tất nhiên là muốn ủng hộ nữ nhi, vội vàng sai nha hoàn trở về lấy tài sản của bà, ít nhiều gì bà cũng giấu được chút.

Cho dù trong lòng Ngô Thị và Tề Thị có suy nghĩ gì thì lúc này cũng phải biểu hiện một chút, ôm lấy bốn tráp tiền, Hoa Chỉ cũng không từ chối: “Con sẽ cố gắng khiến chỗ tiền này sinh ra nhiều bạc hơn nữa, các thẩm thẩm có thể đến kiểm tra sổ sách bất cứ lúc nào.”

Nỗi vui mừng của Hạ Thị vẫn chưa đi qua, nói: “Tin con, chúng ta đều tin con.”

Truyện convert hay : Linh Sủng Sáng Tạo Bắt Chước Khí

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện