Nghênh Xuân kiểm từng đồng bạc: “Tiểu thư, số tiền này….”“Như quy củ lúc trước, ngươi giữ đồ lại, Niệm Thu quản lý sổ sách.
Niệm Thu, chuyện công khai sổ sách dùng cách cũ ghi chép lại, sổ sách của chúng ta thì làm theo những gì lúc trước ta đã dạy.”Hai người cùng đồng ý.Hoa Chỉ nhìn lướt qua trong phòng, đứng yên trước một cái rương lớn cũ kỹ: “Dưới đây là ngăn bí mật giống như ở căn nhà cũ, không thể nhận ra dấu vết từ bên ngoài.”“Vâng.”“Được rồi, từng người mau đi đi, ta có chút chuyện, đừng để người khác đến làm phiền ta.”Đi vào trong phòng, Hoa Chỉ ngồi xuống bàn, thong thả ung dung xắn cổ tay áo lên cao, đổ một chút nước vào nghiên mực nhẹ nhàng mài mực, trong đầu không hề có giây phút nào là nhàn rỗi, nàng suy nghĩ đủ điều rồi liệt kê tất cả những việc cần làm lên trên giấy, sau đó đánh dấu chúng theo thứ tự ưu tiên.Dù trong tay có một lượng bạc lớn thì chi phí sinh hoạt ăn mặc một ngày của gia đình tiêu chi không hề nhỏ, đừng nói đến còn phải lo cho tổ phụ ở bên kia, chỉ riêng người trong nhà đã không chống đỡ được bao lâu.Các quan chức bị nghiêm cấm kinh doanh trong triều Đại Khánh, nhưng họ thực sự không làm được điều đó, từ xưa đến nay luôn có biện pháp đối phó với chính sách.Trước đây nhà họ Hoa mua bán không ít lời, vài cửa hàng vàng bạc, tiệm trà, tiệm tơ lụa sa tanh rất đáng tiền.
Nhưng đáng tiếc, bây giờ không biết đã có lợi cho người nào nữa.Đối với nhà họ Hoa, kiểu làm ăn ấy quá nổi bật, bây giờ là lúc các nàng phải cẩn thận nhất, không để cho Hoàng thượng chưa tiêu tan cơn tức giận chú ý đến.Nghĩ đến cánh rừng nối liền với trang viên, Hoa Chỉ ngừng chớp mắt, xem ra tự nàng phải đi xem, miệng người đời không thể chuẩn xác.
Ngoài ra nàng cũng phải thăm thám tòa nhà ngoài thành một chút, không biết Tứ thúc để lại cho nàng thứ đồ gì ở đó, vàng bạc là tốt nhất, nhưng với thái độ coi tiền như cỏ rác của Tứ thúc thì chuyện này gần như không xảy ra.Nghĩ đến Tứ thúc xong, nàng không khỏi nghĩ đến những người khác, không biết bọn họ ở đâu rồi, bình thường chung sống dưới một nhà còn trách móc cãi nhau, nhưng khi từng người tách ra lại dấy lên nỗi niềm nhớ thương tột cùng.Trà dư tiểu hậu [1] là đề tài được chú ý nhất trong kinh thành hiện giờ, không khỏi ngạc nhiên khi nhà họ Hứa vẫn đóng cửa then cài, nhà toàn nữ nhân và trẻ con thì còn gì bằng![1] Nghĩa bóng của trà dư tửu hậu là để chỉ thời gian nhàn rỗi sau khi uống trà hoặc uống rượu những người bạn bè mạn đàm về đủ mọi đề tài của cuộc sống.Trong kinh không thiếu chuyện mới mẻ, dần dần số người chú ý tới nhà họ Hoa cũng ít đi, chỉ cần chuyện lớn không liên quan tới mình họ sẽ không nhớ đến.
Hai Hàn Lâm vốn nổi tiếng của nhà họ Hoa cũng đã trở thành quá khứ.Chỉ có lão phu nhân vẫn còn sa sút, vẻ mặt uể oải, chẳng những không vực dậy được tinh thần mà còn kém đi nhiều.“Trong kinh không thiếu người tinh mắt, trước đây có bao người muốn quan hệ với nhà họ Hoa thì bây giờ có bấy nhiêu người hận không biết đến nhà họ Hoa.
Những người khác thì thôi đi, nhưng Trần Trí với Dư Chinh Dao được gọi là người khác sao? Cả đời này lão thái gia cũng chỉ thu nhận ba vị học trò, có học giả nào không ghen tị với bọn họ chứ? Nếu không có lão thái gia thì bọn họ có ngày hôm nay sao? Nhưng ngươi nhìn xem, may thay trong ba người họ Đạt Nghĩa còn có lương tâm, lão thái gia vừa gặp chuyện đã bôn ba giúp đỡ, dù có bị liên lụy thì vẫn kiên định bảo phu nhân của hắn đưa bạc tới đây, nhưng ta không xem trọng những đống tiền đó, chỉ là thay lão thái gia cảm thấy không đáng.”Tô ma ma nói theo Lão phu nhân: “Ai nói không phải chứ, lão thái gia đối xử với bọn họ rất tốt, nói bọn họ giống như con mình cũng không quá.
Nhưng chuyện lão nô chưa hiểu là tại sao người lại cho người quay về bên cạnh Trần phu nhân, còn bảo sau này bà ấy đừng tới đây nữa?”“Chỉ vì bọn họ tốt nên chúng ta không thể hại họ được, nhà họ Hoa của chúng ta hiện giờ rất xui xẻo, Đạt Nghĩa cũng bị liên lụy, chúng ta không thể liên lụy hắn thêm nữa.”“Vẫn là người suy nghĩ thấu đáo.”Tiểu nha đầu đứng trước cửa bẩm báo: “Bẩm, đại cô nương tới.”“Sau