Tích Hoa Chỉ

Lão Phu Nhân Ngã Bệnh


trước sau

Nhưng rốt cuộc Hoa Chỉ vẫn không ngủ được một giấc yên ổn.

Bởi vì biến cố ngày hôm nay nàng ngủ rất tỉnh táo, vừa nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện chợt tỉnh giấc trong mơ hồ. Một lát sau nghe thấy tiếng mở cửa, giọng nói của Niệm Thu vang lên ở bên tai: “Tiểu thư, lão phu nhân có chút không khỏe…”

Trong nháy mắt Hoa Chỉ tỉnh táo, ngồi bật dậy, vừa lật mền vừa hỏi: “Người đến báo tin là ai? Nhanh gọi vào đây.”

Bên này Niệm Thu giúp nàng mặc y phục, Nghênh Xuân dẫn theo Trần Ma Ma bên cạnh lão phu nhân đi vào, vừa nhìn thấy nàng thì giống như nhìn thấy người đáng tin cậy, vội vàng nói: “Đại cô nương, người nhanh đến xem lão phu nhân, bà ấy cứ nói mơ mãi, toàn thân nóng bừng…”

“Giờ là giờ nào?”

“Giờ Sửu một khác rồi.”

Mới giờ Sửu, Hoa Chỉ cau mày đi ra ngoài: “Lưu Hương có ở đó không?”

Lưu Hương từ ngoài cửa trả lời: “Tiểu thư, nô tỳ đây.”

“Ngươi đi cửa phụ đợi, trời vừa sáng thì mở trước, gọi cha ngươi đi mời Sở đại phu đến.”

“Vâng.”

Lưu Hương là con của nô tài, phụ mẫu đề ở ngoài viện, còn có một đệ đệ tám tuổi làm thư đồng bên cạnh Hoa Bách Lâm. Còn bản thân nàng là nha hoàn nhị đẳng trong viện của đại cô nương, ngày thường đa số đi theo Bão Hạ làm việc, lúc này dùng nàng là thích hợp nhất.

Trong viện của lão phu nhân nơi đâu cũng sáng đèn, nha hoàn nhũ mẫu đi đi lại lại, trên mặt từng người đều gấp gáp.

Hoa Chỉ bước nhanh ngồi xuống cạnh giường, giơ tay sờ vào động mạch bên cổ của tổ mẫu, nhiệt độ ở tay nóng đến dọa người, sợ là cũng khoảng bốn mươi độ rồi. Như vậy không được, người già sốt một đêm sợ là sẽ kéo theo bệnh lớn ra.

Vén hai tấm mền đắp trên người lão phu nhân ra, Hoa Chỉ tránh chỗ: “Ôm mền đi, lấy một tấm thảm mỏng đến.”

“Đại cô nương…”

“Làm theo lời ta.” Đắp như vậy mồ hôi cũng không ra được, tình hình cứ như vậy chỉ càng tệ hơn.

Tô Ma Ma cắn răng, ôm mền đi, Trần Ma Ma vội vàng lấy một tấm thảm đắp ngày thường đến cho lão phu nhân đắp lên.

“Di tìm chút rượu nóng đến, nếu nhà sau thực sự không có thì đi ra ngoài tìm.”

“Nhưng đại cô nương, giờ này…”

“Tính mạng quan trọng.” Nhìn những người khác đều là vẻ mặt không đồng ý, Hoa Chỉ cũng không miễn cưỡng. Ở cái thời đại danh tiết quan trọng hơn mạng sống này, sợ là cho dù tổ mẫu có tỉnh dậy cũng sẽ không cho phép nàng làm như thế: “Đi vào viện của Tứ phu nhân tìm, Tứ thúc đã từng ở bên đó.”

“Đúng, đúng, đúng. Tứ gia ngày trước có rất nhiều rượu ngon, nhất định sẽ có.” Trần Ma Ma vỗ đùi, bước nhanh đi.

“Lấy mấy chậu nước đến đây, khăn tay mềm mại cũng lấy mấy chiếc, cởi hết y phục của tổ mẫu ra.”

Sự bình tĩnh của Hoa Chỉ ảnh hưởng đến tất cả mọi người, có việc để làm mọi người cũng không còn vây xung quanh lo lắng vô ích nữa, bắt đầu bận rộn.

Đợi chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, Hoa Chỉ kéo trên trên dưới dưới tấm thảm đủ để che những bộ phận quan trọng, xắn tay áo lên nói: “Nhìn động tác của ta.”

Cổ, ngực, nách, cánh tay, lòng bàn tay, lòng bàn chân, mỗi bộ phận Hoa Chỉ đều lấy khăn mềm khẽ xoa nhẹ một lần: “Nhớ kỹ rồi chứ?”

“Xoa nhẹ một chút, lúc nào hạ sốt thì lúc đó dừng lại.”

“Nô tỳ hiểu rồi.” Tô Ma Ma không nói thêm lời nào, gọi mấy người nha hoàn nhận lấy công việc trong tay đại cô nương, động tác tinh tế hơn Hoa Chỉ rất nhiều.

“Rượu đến rồi đây.” Trần Ma Ma ôm lấy một vò rượu bước nhanh vào: “Dùng như thế nào?”

Vò rượu này vẫn chưa mở nắp, Hoa Chỉ vỗ vỗ nắp vò, mùi hương rượu nồng nặc ập vào trong mũi. Nàng lấy ngón tay chấm một cái cho vào trong miệng, chắc cũng khoảng bốn mươi độ. Ở thời đại này đã được xem là nhiệt độ cao rồi, tuy rằng chưa đạt được đến yêu cầu, nhưng đổ nhiều một chút là được.

Nàng đổ một chút vào từng chiếc chậu, trong chốc lát khắp phòng đều toàn là mùi rượu.

“Nương sao rồi?” Ngô Thị được nha hoàn dìu vào, bà vốn chưa ngủ say, nghe thấy Trần Ma Ma hỏi nha hoàn lấy rượu liền biết có chuyện bất thường. Khâp nhà toàn là
nữ nhân này, ai có thể dùng đến rượu chứ?

Vừa hỏi liền biết lão phu nhân bệnh rồi, bà sao còn ngủ được nữa, vội vàng khoác áo đi qua đó.

“Tứ thẩm, người trở về nghỉ ngơi, đừng qua đây sẽ bị nhiễm bệnh.”

Nhìn trong phòng tuy người đông nhưng không lộn xộn, Ngô Thị ôm lấy ngực đang đập nhanh của mình khẽ thở phào, Hoa gia nhất định không thể xảy ra chuyện nữa.

Bà cũng không ở đây làm rối thêm, đi ra ngoài đợi, sợ rượu không đủ, lại bảo nha hoàn trở về lấy một vò đến nữa. Biết rõ bà bà bị bệnh nhưng lại đi ngủ, Ngô gia không có dạy dỗ nữ nhi như vậy.

Nước đổi hết chậu này sang chậu khác, bận rộn cả nửa đêm nhiệt độ tốt xấu gì cũng giảm xuống rồi. Trời vừa sáng chưa bao lâu Sở đại nhân đã được mời đến phủ, do quản gia và mấy nhũ mẫu quản sự dẫn ông đi vào viện của lão phu nhân.

Hoa Chỉ hành lễ: “Sở đại nhân, làm phiền ngài rồi.”

“Đại cô nương có lòng.”

Sở Thế Đường là ông chủ của tiệm thuốc Sở gia, Sở gia đời đời hành y, từ đời cha ông đã xem bệnh cho Hoa gia. Vừa nghe nói lão phu nhân ngã bệnh liền vội vã chạy lại, chỉ sợ lão phu nhân có mệnh hệ gì, Hoa gia sẽ càng rắc rối hơn.

Bắt mạch được một nửa, Sở Thế Đường cất lời hỏi tình hình của lão phu nhân.

Tô Ma Ma trả lời, nghe thấy Sở Thế Đường hỏi bọn họ đã xử lý như thế nào, bà thấy Hoa Chỉ gật đầu mới đem chuyện xảy ra cả đêm nói rõ cho ông biết.

Sở Thế Đường nhìn đại cô nương Hoa gia ngày thường danh tiếng không nổi bật: “Dám hỏi đại cô nương, dùng rượu lau những nơi đó là có đạo lý gì?”

Hoa Chỉ tự nhiên sẽ không nói cồn bốc hơi có thể mang đi nhiệt độ, chỉ nói: “Ta nào giờ thích đọc sách, mơ hồ nhớ có quyển sách nào có ghi chép. Lúc đó tổ mẫu sốt cao, lại không cách nào đi mời đại phu, ta bèn to gan dùng thử, không ngờ thật sự có tác dụng.”

Sở Thế Đường cũng không hỏi thêm, chỉ ghi nhớ những thứ này lại, sau này trở về nghiên cứu.

“Sở đại phu, bệnh tình của tổ mẫu ta thế nào?”

“Lão phu nhân là lo lắng trong lòng, đổ bệnh sẽ rất nặng, cũng may có phương pháp này của ngươi, bằng không, có thể chịu được đến khi ta đến hay không cũng không chắc. Thời gian nguy hiểm nhất đã qua đi, láo phu thấy tạm thời đã ổn định lại, tiếp sau đây chỉ cần nghỉ dường thật tốt là được.”

“Vâng, đa tạ ngài mới sáng sớm đã chạy đến đây.”

“Lẽ đương nhiên cả thôi.”

Sở Thế Đường kê một thang thuốc đưa cho quản gia, sau khi thu dọn thùng thuốc xong, chần chừ một chút, nói: “Nếu như lão phu lấy phương pháp của đại cô nương dạy cho người khác, không biết có được hay không? Rất nhiều người không mời được đại phu, phương pháp này tốn ít tiền, nói không chừng có thể cứu được một mạng người.”

“Phương pháp này cũng không phải ta nghĩ ra, không có đạo lý ta dùng được người khác không dùng được, Sở đại phu cứ dùng thoải mái.”

“Đại cô nương tấm lòng lương thiện, nhất định sẽ có đền đáp xứng đáng.”

“Mượn lời tốt của ngài.”

Nhìn đại cô nương Hoa gia tiến lui có chừng mực, tự nhiên thoải mái, Sở Thế Đường cũng vui mừng thay cho Hoa gia. Để cho Từ quản gia nhận lấy thùng thuốc sau lưng, ông từ từ hành lễ rồi bước ra bên ngoài.

Hoa Chỉ quay đầu nhìn một cái, đi theo ra ngoài.

Truyện convert hay : Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện