Editor: Tư Di
Tịch Âu Minh phản ứng cực kỳ nhanh, vội vàng cẩn thận dò hỏi: “Vậy, vừa rồi em đi mua que thử thai à?”
“Ừm.” Vẫn là giọng nói nặng nề như trước.
“Sau đó kết quả bây giờ là không mang thai?” Càng cẩn thận hơn hỏi.
“Ừm.” Ỉu xìu.
“Chuyện này.............. Bình thường mà...............” Vắt hết óc để tìm lý do nói cho qua chuyện.
“Chuyện này không bình thường, em vẫn uống thuốc điều dưỡng cơ thể. Cơ thể bây giờ không có gì đáng lo ngại, kinh nguyệt tháng trước cũng không đau. Từ trước đến nay, lúc chúng ta làm cũng không ngừa thai, hơn nữa, chúng ta làm rất thường xuyên, tại sao vẫn không có thai? Anh nhìn những cặp vợ chồng khác mà xem, làm tùy tiện một lần cũng mang thai.” Đáy mắt Tiêu Tiệp lóe lên sự cực kỳ thất vọng, nhìn anh tha thiết mong chờ.
Lúc này cô vẫn còn có thể tỉnh táo phân tích, bỗng nhiên Tịch Âu Minh cảm thất đau đầu nhức óc.
“Thật ra thì anh cũng không muốn gạt em chuyện này...........” Tịch Âu Minh thở dài, quyết định thẳng thắn.
Tiêu Tiệp vừa nghe thấy lập tức ngẩng đầu lên, thật sự là có nguyên nhân khác sao? Rốt cuộc là tại sao vậy? Đột nhiên cô cảm thấy rất khẩn trương, chẳng may.......
“Chính là............ Ở phương diện này anh từng hỏi ý kiến của bác sĩ nước ngoài, bọn họ cũng nói thể chất của anh đặc biệt, hơn nữa ngày nào anh cũng quản lý rất nhiều chuyện, khó tránh khỏi việc có chút áp lực trong lòng, những điều này đều dẫn đến nguyên nhân khó có thể thụ thai........ Em cũng biết, chúng ta cần chuẩn bị rất nhiều điều kiện mới có được một đứa con khỏe mạnh, đầu tiên chủ yếu là thả lỏng tâm trạng, còn có vợ chồng phải luôn giữ gìn sức khỏe, tâm tình vui vẻ. Mọi người thường nói, khi bạn càng muốn có được điều gì đó thì điều đó càng khó có được, nếu như bạn thả lỏng tâm trạng, có lẽ sẽ nhanh chóng có được....”
Mặt Tiêu Tiệp chuyển từ ủ rũ sang giác ngộ, thì ra là như vậy, thì ra vấn đề nằm ở Minh, đều do cô không tốt! Ngày nào Minh cũng vất vả quản lý rất nhiều chuyện, áp lực rất lớn. Nhất định là anh còn mong có đứa con hơn cô, nhưng lại chịu đựng không nói ra, biểu hiện của cô lại rõ ràng như vậy, có khác nào đâm một nhát dao vào tim Minh.
Sau khi Tịch Âu Minh giãi bày tâm sự, bỗng nhiên cảm thấy lưng ướt đẫm mồ hôi! Nói hết những gì mình từng nghe từng thấy, thất sự anh cũng không biết rốt cuộc mình đang nói cái gì! Nhưng bây giờ nhìn thấy phản ứng của cô gái nhỏ trước mặt, xem ra có tác dụng, vậy thì anh không ngại mồi thêm cây đuốc!
“Khiến em thất vọng sao? Nếu như.............” Anh cố ý hạ thấp giọng nói.
“Không.......... Không cho nói gở!” Tiêu Tiệp lập tức lấy tay ngăn miệng anh lại, cô đã biết anh muốn nói gì. Nhưng mà, cô không đồng ý cho anh làm như vậy. Vợ chồng có phúc cùng hường, mặc kệ có bất kỳ khó khăn gì, cô vẫn muốn cùng anh cùng nhau đối mặt.
“Không cho anh nói muốn chia tay hay gì đó, thật ra thì........... Em cũng không mong chờ có con, thật.” Chỉ sợ anh không tin, Tiêu Tiệp còn giơ tay lên thề đảm bảo, ngay cả việc muốn hay không muốn đứa con cũng nói hết ra.
“Đứa bé là tùy duyên, nếu chúng ta có phúc, tin rằng một ngày nào đó sẽ gặp. Cho dù không có cũng không sao, cùng lắm thì chúng ta nhận nuôi một đứa.” Tiêu Tiệp vội vàng nói, chỉ sợ anh không đồng ý rồi nói ra những lời khó nghe d.dlqddi. Cô rất hối hận khi lộ ra tâm trạng mong muốn có con trước mặt anh, không có lần sau, về sau nhất định cô sẽ cẩn thận!
Rõ ràng là anh nói dối cô gái nhỏ này, vậy mà bây giờ cô lại nói dối anh. Mặc dù lời nói của cô là do anh lừa cô nói ra, nhưng những lời cô nói đều xuất phát từ tận đáy lòng, chân chân thật thật. Cho dù thật sự anh có vấn đề, hay là một ngày nào đó anh xảy ra vấn đề, tin rằng nhất định cô sẽ không bỏ mặc anh!
Cô gái ngốc này sao lại đáng yêu như vậy!
“Được, chúng ta không rời xa nhau, ở bên nhau mãi mãi!” Nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, trầm giọng nói.
“Ừm.” Càng thêm dùng sức ôm chặt anh, cô sẽ không bỏ đi, cô và anh sẽ ở bên nhau mãi mãi!
“Em không được ngừng uống những liều thuốc kia, chúng ta phải cùng nhau cố gắng.” Chỉ sợ sau khi cô tin nguyên nhân là ở anh, sẽ ngừng uống thuốc nên Tịch Âu Minh lập tức giải thích.
"Sẽ không ngừng, chúng ta phải cùng nhau cố gắng!"
"Được."
——
Kiều Đại Vân thận trọng liếc nhìn Hà Liên lần nữa, do dự mãi mới nòi: “Hà Liên, anh không trách em sao?”
Hà Liên cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Không.”
Kiều Đại Vân nghe xong vẫn không yên tâm, lại tiếp tục giải thích: “Lần trước bác gái gọi điện cho em, vui vẻ muốn đẩy nhanh việc đính hốn của chúng ta, em còn chưa kịp nói cho anh biết. Vừa rồi vì vui quá, cho nên mới nói như thế trước mặt Tiêu Tiệp..........”
“Anh nói không trách em, em về trước đi, anh còn phải mở một cuộc họp.” Ngăn giọng nói thao thao bất tuyệt của Kiều Đại Vân lại, Hà Liên trầm giọng nói.
Nắm tay Kiều Đại Vân hết nắm chặt rồi buông lỏng lại nắm chặt, cuối cùng vẫn dịu dàng nói: “Được, vậy em về trước, anh phải chú ý sức khỏe,........... Có điều, về chuyện đính hôn, nên trả lời bác gái như thế nào đây?”
Không nhịn được nhắc đến chuyện đính hôn lần nữa, sao có thể cho qua dễ dàng như vậy được đây? Cái cô cần chính là thông tin chính xác! Lần trước là do cô cố tình gọi điện thoại cho mẹ Hà Liên, lại cố ý nhắc tới chuyện có liên quan đến Tiêu Tiệp. Trong lời nói thoáng bày tỏ ý Hà Liên chưa dứt được tình cảm với Tiêu Tiệp, vì vậy mẹ Hà Liên liền tức giận, lập tức quyết định hôn nhân giữa hai người. Không thể trì hoãn thêm giây nào nữa!
Cũng không thể trách việc mẹ Hà Liên ác cảm với Tiêu Tiệp được, chuyện năm đó mẹ Hà Liên cũng đọc
“tư liệu” nên biết rõ, thật ra thì từ lúc mới gặp mặt Tiêu Tiệp, bà vẫn còn tương đối hài lòng với Tiêu Tiệp. Nào biết sau này lại xảy ra chuyện kia, đúng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng! Cũng may nhờ có chuyện kia mà Hà Liên nhà bà gặp được cô gái tốt như Kiều Đại Vân! Cũng không thể để cô gái kia hãm hại lần nữa!
Hà Liên ngừng bút trong tay một lúc, nói: “Chuyện đính hôn, không vội, chờ thêm một thời gian nữa hãy nói.”
Suýt nữa Kiều Đại Vân nghiến nát răng! Lại chỉ có thể im lặng cố gắng chịu đựng! Xem ra, chỉ có thể chờ mẹ Hà Liên trở về, mới có thể khiến chuyện này tiến hành theo đúng kế hoạch.
——
Trong giới thiếu gia, tiểu thư nhà giàu, bình thường cũng thích mời vài người bạn tới tụ họp. Thường thì người chủ trì sẽ phát thiệp mời, làm như vậy càng thể hiện sự chân thành.
Kể từ sau khi kết hôn Tiêu Tiệp nhận được không ít thiệp mời tương tự như thế, có điều từ trước đến giờ cô không thích những buổi tụ họp như vậy, đã từng tham gia một lần, đa phần là uống rượu nói chuyện phiếm, hoặc là khiêu vũ, đều là loại hình không khiến cô cảm thấy hứng thú. Dần dần, trong giới truyền ra tin đồn tính tình cô kiêu ngạo, không muốn kết bạn với người khác. Còn có người có tâm bịa chuyện, nói cô quá kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
Đối với chút lời đồn này Tiêu Tiệp luôn không quan tâm đến, nên từ chối vẫn sẽ từ chối, cũng không bởi vì thân phận của người ta mà thay đổi. Cô không muốn vì hùa theo bất kỳ người nào mà làm ra chuyện khiến bản thân mình không vui di.. Không có ý nghĩ vui đùa kiểu đó, nên đi cũng không đi. Nó giống như đã thành một sự thật không thể thay đổi, cho nên đối với việc người trong giới không gửi thiệp mời tới, cô cũng vui mừng nhàn hạ.
Nhưng không ngờ gần đây có một vị Dung tiểu thư mới về nước phái người gửi thiệp mời cho Tiêu Tiệp, muốn mời Tiêu Tiệp tham gia bữa tiệc của cô ấy. Chữ trên thiệp mời là tự tay cô ấy viết, giọng văn vô cùng kiêu ngạo, rất có khí thế ép Tiêu Tiệp không thể không đi.
Tiêu Tiệp cảm thấy khó hiểu, cô cũng không biết tại sao vị Dung tiểu thư này lại có ý định mời cô. Tiêu Tiệp đặc biệt cho người làm nghe ngóng thông tin vị tiểu thư này. Mới biết thì ra cô ấy là con gái của thị trưởng thành phố A, mấy năm nay luôn ở nước ngoài, bây giờ mới về nước. Nhưng ngay từ mấy năm trước cô ấy đã tự lập được một quỹ từ thiện trong nước của riêng mình, giúp đỡ không ít em nhỏ nghèo khó trở lại trường học. Xem ra, cũng là người có tâm.
Còn có chuyện thú vị hơn, còn nghe được tin tức liên quan đến Kiều Đại Vân. Hóa ra trước khi Kiều Đại Vân ra nước ngoài, sau khi thông qua quan hệ của Hà Liên mới quen biết vị Dung tiểu thư này.
Cho nên bây giờ ngẫm lại, e rằng không phải vị Dung tiểu thư muốn gặp cô mà là ý của Kiều Đại Vân. Suy nghĩ sâu xa hơn, chỉ sợ bữa tiệc này là hồng môn yến*.
*hồng môn yến: được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Kiều Đại Vân mượn tay Thẩm Nhã Lâm làm tổn thương Dĩ Đồng, mối thù này cô còn chưa kịp báo, Kiều Đại Vân lại không an phận rồi hả? Cho rằng cô không làm gì là vì sợ cô ta sao?
Được rồi, cô phải tham gia bữa tiệc này, cô muốn nhìn xem rốt cuộc Kiều Đại Vân muốn làm cái gì?
Trước hôm đi một ngày, cô cho người thăm dò động tĩnh của Kiều Đại Vân, đồng thời vẫn cho người len lén đi theo cô ta, nhìn xem rốt cuộc cô ta muốn làm cái gì. Quả nhiên, đúng là thám tứ nghe được không ít tin tức có ích.
Tịch Âu Minh có việc không thể đi cùng cô, nhưng mà anh có nói, hết bận sẽ qua ngay. Sau đó vì bảo đảm an toàn cho cô, Tịch Âu Minh ngầm sắp xếp không ít người bí mật bảo vệ cô, cho nên Tiêu Tiệp hoàn toàn yên tâm tham gia bữa tiệc lần này.
Căn cứ vào việc không đi thì thôi đã đi phải tiêu diệt hết tất cả nên Tiêu Tiệp đặc biệt chú ý đến cách ăn mặc của mình, nếu không thật có lỗi với những người muốn cô thành trò cười của người khác.
Lúc người hầu cung kính mở cửa xe cho Tiêu Tiệp, một thân hình nhỏ nhắn từ trong xe bước ra, đi trên thảm đỏ của nhà Dung tiểu thư như minh tinh đi trên thảm đỏ.
Vốn dáng người của Tiêu Tiệp đã rất thon thả cao gầy, lúc này còn đi đôi cao gót mười centimeter, kể ra cao hơn người khác cả cái đầu, khí thế trên người khiến người ta khiếp sợ.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng ưu nhã dài hở vai, lộ ra bờ vai gợi cảm. Tóc dài được vén lên, lộ ra cái cổ mảnh khảnh.
Quả nhiên khiến người ta khinh ngạc, có vài người trực tiếp huýt sáo với cô.