*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Tư Di
Tịch Âu Minh hừ nhẹ, ánh mắt thoáng hiện lên sự khinh thường. Tên đại ca của nhóm lưu manh lăn lộn nhiều năm như vậy tất nhiên không phải vô dụng, lập tức hiểu được ánh mắt của Tịch Âu Minh có ý gì, hôm nay bọn họ không nói, tất nhiên Tịch Âu Minh tự có cách khiến bọn họ nói. Cho nên đó không phải là điều kiện đàm phán hiệu quả, nhưng khi ánh mặt tên lưu manh dừng trên người Tiêu Tiệp thì hắn biết, bọn họ còn có cơ hội thoát thân.
"Ta biết cô nha Tịch thiếu phu nhân, cô chính là người bị vu hãm bắt cóc một vị tiểu thư họ Kiều năm đó, chung tôi biết cô là người bị hại, chúng tôi có chứng cớ, nếu như cô thả chúng tôi, chúng tôi sẽ giao chứng cứ năm đó ra!"
Những lời này, chẳng những khiến Tiêu Tiệp giật mình, còn khiến Tịch Âu Minh khinh ngạc.
Nếu như không phải người kia nói ra chuyện này, e rằng Tiêu Tiệp cũng không nhận ra những người này. Quan sát kỹ những tên lưu manh này kỹ hơn, may là bị cho sưng mặt sưng mũi, trải qua năm tháng mặt mũi cũng thay đổi không ít, nhưng thần thái và ánh mắt vẫn vô lại giống năm đó như đúc.
Nhớ tới năm đó, trong lòng cô không biết đang có tư vị gì. Bị người ta vu cáo, chế giễu, nếu như không phải nhờ Hàn âm thầm chuẩn bị sau lưng, chỉ sợ cô đã bị bắt ngồi tù.
Tịch Âu Minh híp mắt lại, từ lâu anh đã sai người đi thăm dò chân tướng năm đó, càng muốn bắt được đám cướp năm đó, tuy nhiên bởi vì chuyện đã xảy ra nhiều năm, rất nhiều chi tiết không thể tra ngay ra được, mà những tên côn đồ kia cũng mai danh ẩn tích. Anh nghĩ chuyện rửa oan cho Tiêu Tiệp sẽ bị trì hoãn lần nữa, ai ngờ, lại có chuyện như ngày hôm nay.
Sau khi bọn lưu manh giao ra các loại chứng cớ, Tịch Âu Minh thả bọn chúng ra, hơn nữa trên đường thả ra còn nói, nếu có người nhìn thấy bọn họ lại ra ngoài làm bậy, nhất định sẽ không tha. Danh tiếng của Tịch Âu Minh còn rất lớn, ít nhất lấy địa vị của hắn bây giờ, nhiều hắc bạch đạo muốn hợp tác, cho nên lời nói của hắn nói cũng có ít nhiều tác dụng d.dlqddi. Những tên côn đồ kia cũng hiểu rõ sau này không thể làm chuyện xấu, vì vậy giải tán về nhà làm ruộng.
Sau khi Tiêu Tiệp xem qua những chứng cớ kia, sắc mặt bình tĩnh, cô không ngờ sẽ có một ngày oan khuất của mình có thể được làm rõ. Càng không ngờ tới, Kiều Đại Vân lại có tâm địa độc ác như vậy, nhiều chuyện xảy ra như vậy đều có liên quan đến cô ta.
Chứng cứ này có thể
khiến cho Kiều Đại Vân thân bại danh liệt, Tiêu Tiệp lộ ra nụ cười bí ẩn.
——
Trong bệnh viện.
Lãnh Phong Thần lo lắng đi qua đi lại, còn kém vọt vào trong phòng bệnh. Tịch Âu Minh đã về công ty tiếp tục chủ trì hội nghị, Tiêu Tiệp ở lại trong bệnh viện.
Lúc Lãnh Phong Thần không thể nhịn được nữa, suýt nữa định xông vào thì rốt cuộc cửa phòng bệnh cũng mở ra.
Nữ bác sĩ đeo khẩu trang từ phòng bệnh đi ra, ánh mắt nhìn qua Tiêu Tiệp và Lãnh Phong Thần, bình tĩnh nói: "Ai là người nhà của bệnh nhân?"
"Là tôi, là tôi!" Lãnh Phong Thần liên tục nói.
"Vợ anh đã có bầu hai tháng rồi, nhưng bụng bị va chạm, thai nhi bị ảnh hưởng một chút, có điều không sao, về sau về nhà cẩn thận chú ý nhiều chút." Bác sĩ từ từ nói, căn bản không thấy dáng vẻ ngây người của Lãnh Phong Thần.
Rất lâu sau Lãnh Phong Thần mới hồi phục lại tinh thần, tìm về được giọng nói của mình: "Cô….. cô nói gì? Vợ tôi có thai?" Da mặt của anh cũng thật là dày, người ta nói vợ của anh, anh liền lập tức thừa nhận.
"Ừ, mọi người có thể vào thăm cô ấy, nhưng nói chuyện nhỏ chút, chớ quấy nhiễu đến bệnh nhân." Sau khi thầy thuốc thông báo xong thì rời đi, lưu lại Lãnh Phong Thần vẫn đang kích động và Tiêu Tiệp còn đang kinh ngạc.
Nhìn sắc mặt Lãnh Phong Thần tràn đầy kích động đi vào phòng bệnh, Tiêu Tiệp lại dừng bước, lúc này nên cho bọn họ không gian riêng tư. Sau khi Lãnh Liên có bầu, có lẽ Lãnh phu nhân sẽ vì cháu trai mà chấp nhận cô ấy.
Một mình trở về công ty, Tiêu Tiêp vừa vui mừng thay Lãnh Liên vừa có chút chán nản trong lòng. Nếu như mình cũng có con thì tốt biết bao nhiêu, nhưng nghĩ lại, trời cao rất chiếu cố cô, cho cô một cuộc hôn nhân hạnh phúc, không thể tham lam cầu xin quá nhiều. Cho dù không có cũng không sao, chỉ cần có thể bên người mình yêu ở cùng một chỗ là đủ rồi.
——
Kiều Đại Vân lại đến công ty của Hà Liên, lại được báo là Hà Liên đang đi họp, cho nên cô ở trong phòng làm việc một mình chơi máy vi tính chờ đợi.
Màn hình vi tính của Hà Liên rất sạch sẽ, không giống như vài người, cảm giác mình nhiều chuyện, để cho tiện, cô định sắp xếp tài liệu