Editor: Trang Lyn
Lần đầu tiên bị ép dùng tư thế này, từ phía sau lưng... Mà eo cô còn bị bàn tay nóng như lửa của anh cố định, cô dùng cả tay lẫn chân để chống đỡ mình, chỉ sợ ngã xuống. Tiêu Tiệp có chút không chịu nổi, nhưng dù cô vùng vẫy thế nào cũng đều vô dụng, chỉ càng kích thích thú tính của người sau lưng, càng ngày càng tấn công mãnh liệt hơn.
Cuối cùng khi hai người xuống nhà, đã chín giờ rồi.
Lúc ăn cơm bỗng nhiên dì Lâm nói: "Hôm nay vẻ mặt cô chủ trông rất tốt, gò má hồng hào, có thể mê chết người."
Tiêu Tiệp chỉ hận không thể úp mặt vào trong bát, nhưng chợt nghe thấy giọng nói có chút lười biếng của người bên cạnh: "Em định dùng mũi ăn cơm sao?"
Cô chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên.
Ra trước cửa, cô cúi đầu chỉnh lại cà vạt cho anh, nhưng lại thấy anh đang nhe răng cười một tiếng, nụ cười kia rất đẹp, anh nói bên tai cô: "Bảo bối, em rất giỏi!"
"Anh... Anh lưu manh!" Cô mất tự nhiên, đẩy anh ra, sắc mặt ửng hồng chạy đi, nhưng anh vẫn cười vui vẻ ở phía sau.
Những người khác không biết chủ nhân bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng mà rất lâu rồi không thấy thiếu gia cười thoải mái như vậy, lúc này cũng cười trộm theo.
Kết quả cả một buổi chiều, vẻ mặt Tiêu Tiệp đều ngẩn ngơ, lúc tưới hoa chỉ tưới một chậu, đến tận lúc đầy nước cũng không phát hiện. May mà dì Lâm xuất hiện.
"Chao ôi, cô chủ của tôi, cô đây là muốn tưới hoa hay là muốn ngập hoa, cái này cũng sắp lụt rồi."
Lúc này Tiêu Tiệp mới phản ứng lại, tay chân luống cuống muốn dọn dẹp, nhưng bị ngăn lại.
"Cô chủ, cô mau vào nhà đi, mặt trời lên cao rồi, những chuyện này để tôi làm được rồi."
"Không cần đâu, tôi có thể làm được." Cô kiên trì, suy cho cùng họa này cũng là do mình làm ra.
"Cô cũng đừng làm nữa, từ sau khi cậu chủ đi làm, cả ngày cô đều ngẩn ngơ, nhìn lúc cô tưới hoa khóe miệng đều không tự chủ được giơ lên, lại tiếp tục làm nữa, đoán chừng còn phạm nhiều lỗi hơn."
Mặt Tiêu Tiệp lại nóng lên, lần này không kiên trì nữa, đi vào nhà.
Biểu hiện của cô rõ ràng như thế sao? Dì Lâm cũng nhìn ra? Đều tại người
kia, buổi sáng đối với cô như thế, còn nói lời xấu hổ như vậy!
Nhớ lại sau khi ân ái, người kia tốt bụng giải thích lí do đêm hôm trước không về, là do công trường phía Tây xảy ra vấn đề , cả buổi tối anh phải mở cuộc họp chỉ đạo.
Cả người đều mệt mỏi, muốn gọi điện cho cô, nhưng lại sợ làm phiền cô nghỉ ngơi. Thế nhưng cô ngay cả một cuộc cũng không chịu gọi cho anh, cái này làm cho anh rất tức giận.
Sau khi oán trách xong cuối cùng đến tính sổ.
"Em lại vứt cà vạt của anh xuống gầm giường! Bạch Tiêu Tiệp em muốn tạo phản sao?"
Cô mông muội hồi lâu, mới phát hiện cà vạt mình giấu dưới gầm giường bị anh phát hiện. Nhưng mà, cô còn chưa tặng anh, anh dựa vào cái gì nói là của anh?
"Em còn chưa cho anh, làm sao lại là của anh?" Cô không chịu yếu kém cướp lại cà vạt, "Anh cũng có, còn cần của em làm gì!"
Nhưng mà cô đâu phải đối thủ của anh, giành giật một lúc, người và cà vạt đều lao vào ngực anh bị anh hung hăng giày vò mấy lần mới hài lòng. Sau đó giải thích: "Cái đó là thư ký mua không tính, sau này anh sẽ dùng cái này." Sau đó không để ý đến sự ngăn cản của cô, kiên quyết thắt chiếc cà vạt mới mua cho anh ngày hôm qua, cũng không để ý có hợp với bộ âu phục màu xám tro anh mặc hôm nay không, còn cười đầy thỏa mãn.
"Ơ ơ, tôi tới không đúng lúc thì phải? Nhìn vẻ mặt hôm nay của cậu rất tốt! Mặt mày tươi cười, hai gò má ửng hồng, môi hơi sưng, chậc chậc, được phụ nữ làm cho thoải mái, cái này đúng là khác, vẻ mặt hồng hào, phong thái lên cao, đâu còn bộ dạng oán phụ ngày hôm qua."