Editor: Trang Lyn
Bỗng nhiên anh buông cô ra, bởi vì sức lực quá lớn, cô có hơi lung lay. Cô thế mà không quan tâm anh! Cũng giống như lần trước, không quan tâm anh có về nhà hay không, không quan tâm anh có người phụ nữ khác ở ngoài hay không, vẫn cười giống như mọi khi được.
Anh nhìn cô giống như người ngoài hành tinh, sau đó vịn vào bàn, nhìn thấy những đồ trang trí trên bàn, lửa giận trong lòng càng cao hơn, vung tay lên, bộp một tiếng, toàn bộ đồ trên bàn rơi xuống đất, bừa bãi khắp nơi, trong đêm tối tĩnh lặng rất vang dội.
Dì Lâm nghe thấy âm thanh vội vàng chạy tới, thấy cảnh tượng bên trong vội vàng la lên: "Đây là thế nào? cậu chủ đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tịch Âu Minh đã lạnh nhạt dần, nói: "Dì Lâm, bảo tài xế chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn ra ngoài." Dứt lời, đi vào phòng thay đồ. Dì Lâm thở dài, xoay người xuống xuống tầng.
Tiêu Tiệp cứ ngồi như thế, nhìn xung quanh thật lâu, sau khi dì Lâm thu dọn đồ đạc xong, cũng đi ngoài luôn. Mặc dù trong mắt đầy vẻ lo lắng, nhưng cũng biết cái gì nên hỏi cái gì không.
Tiêu Tiệp nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuống. Cô có thể hỏi gì? Cho dù hỏi cũng có thể thay đổi được sao? Chẳng qua cô chỉ là một bông hoa trong nhiều bông hoa của anh, hôn nhân là cái gì? Cũng chỉ là hợp pháp trên giường hay không hợp pháp trên giường mà thôi.
Cô và anh, cuối cùng cũng chỉ là quan hệ trên giấy kết hôn.
Đảo mắt, Hàn Mặc đã trở về. Không cần cô ra sân bay đón, anh đã tự dàn xếp tốt, gặp nhau ở nhà hàng Mẫn Lan.
Lúc cô xuống nhà Tịch Âu Minh đã đi ra ngoài, cô dặn dì Lâm mấy câu rồi cũng ra ngoài.
Khi Tiêu Tiệp vào nhà hàng, nhân viên phục vụ lập tức lễ phép hỏi vị trí, sau khi nghe cô nói, lập tức đi trước dẫn đường. Tiêu Tiệp phát hiện, nhà hàng này trang trí rất lộng lẫy. Trên bàn đều bày bộ đồ ăn rất tinh xảo, còn có ly thủy thủy tinh đắt tiền.
Trên tường còn treo những bức tranh quý giá, tuyệt đối là tác phẩm thật, chứ không phải treo những bức tranh bình thường trang trí cho có
lệ, họa sĩ nổi tiếng, cô có biết một chút, cũng muốn gặp người này, anh ta là một họa sĩ thiên tài, một trong số những họa sĩ cô thích.
Từ xa đã nhìn thấy một bóng người, người kia cũng nhìn thấy cô, đứng lên khỏi chỗ ngồi.
Người kia có dáng người hoàn mỹ như người mẫu, dù chỉ mặc áo sơ mi đơn giản, cũng khó che giấu khí chất hơn người. Anh có một đôi mắt đen trong suốt sáng long lanh, giống như thủy tinh di động, xinh đẹp đến khó tả.
Ánh đèn nhu hòa chiếu vào anh càng phát ra vẻ mị hoặc khó tả.
Nếu như nói Tịch Âu Minh là loại đẹp trai vương giả tràn đầy khí chất quý tộc, thì Hàn Mặc thuộc loại đẹp trai tà mị giống như hoàng tử.
Có lễ mỗi ngày đều nhìn thấy trai đẹp, cho nên bây giờ nhìn thấy bạn thân trước kia, cô cũng không cảm thấy có gì đặc biệt.
Thấy bộ dạng Tiêu Tiệp không lộ chút cảm xúc nào, khóe miệng người đàn ông hơi kéo lên, mang theo nụ cười yếu ớt, hơi thất vọng nói: "Cậu thế mà không bị gương mặt đẹp trai của mình làm cho kinh sợ, trên đường đến đây có rất nhiều người phụ nữ bị mình giết trong nháy mắt."
Tiêu Tiệp chế nhạo: "Mình có bị dọa, không ngờ cậu lại trở nên cao như thế!"
Lúc trước học đại học cô còn có thể đứng đến tai cậu, bây giờ đeo giày cao gót cũng vẫn thấp hơn cậu một cái đầu, giống Tịch Âu Minh, cao đến không thể tưởng tượng nổi! Đẹp trai đến không thể tưởng tượng nổi!
Bất giác lại nghĩ đến Tịch Âu Minh, lòng cô có chút bực bội.
"Cậu cũng vậy, càng ngày càng xinh đẹp." Hàn Mặc thấp giọng nói.
Hôm nay Tiêu Tiệp mặc một chiếc váy màu tím dài đến đầu gối, kết hợp với mái tóc đen dài như tơ lụa, khuôn mặt xinh đẹp giống như thiếu nữ trong truyện tranh, đôi môi đỏ tươi rực rỡ, vô cùng đẹp.