Editor: Trang Lyn
Có lúc, đã bỏ lỡ, thời gian cũng sẽ không quay lại được, chuyện đã xảy ra cũng sẽ không thay đổi. Bây giờ chỉ cần Tiêu Tiệp sống tốt, thì tất cả đều tốt, cậu cũng yên tâm hơn rồi. Cũng nên để tình cảm riêng của mình sang một bên, chúc phúc cho cô.
Lúc này một nhóm thiếu gia đi đến, thấy Hàn Mặc, ngạc nhiên nói: "Ơ, Hàn thiếu gia trở về lúc nào cũng không nói một tiếng! Để anh em chúng tôi làm tiệc tẩy trần cho cậu!"
Hàn Mặc vội vã trở về gặp Tiêu Tiệp, chưa kịp báo cho các anh em trước kia, cậu nhìn Tiêu Tiệp rồi lại nhìn Tịch Âu Minh.
Tay người kia vẫn còn bá đạo đặt trên eo Tiêu Tiệp, ánh mắt u ám đi nhiều, nói: "Mình đi chào hỏi bọn họ, hai người cứ đi chơi trước, lát nữa mình sẽ đến sau."
Tiêu Tiệp lạnh nhạt không lên tiếng, ngẩng đầu lên, nhưng lại phát hiện người vừa rồi còn cười dịu dàng, trong nháy mắt thay đổi bất ngờ.
"Anh Tịch, găng tay của anh." Lúc này Kiều Đại Tâm chạy đến, gọi người xong mới giống như vừa phát hiện ra Tiêu Tiệp, vội nói: "Chị dâu, chào chị! Em là Kiều Đại Tâm, lần trước có đến nhà chị."
Tiêu Tiệp cười nhạt, xem như là trả lời. Không phải là thư ký sao? Còn gọi anh Tịch? Chỉ là, cho dù đáy lòng có khó chịu thế nào, cô cũng sẽ không hỏi. Bởi vì, đó là cách làm của người phụ nữ ghen tuông, mà cô, không muốn trở thành loại đó.
Tịch Âu Minh nhìn khuôn mặt tươi cười kia, cảm thấy rất chướng mắt. Lại là nụ cười đấy, giống như mọi thứ đều không ở trong mắt cô! Cô cứ như vậy không quan tâm anh? Thà cùng người đàn ông khác đi chơi, cũng không muốn nói với anh những lời yêu thương!
"Đại Tâm, em về trước đi, tiện thể nói với mấy tổng giám đốc kia một chút, lát nữa anh sẽ qua." Tịch Âu Minh lạnh nhạt phân phó.
Kiều Đại Tâm giống như còn muốn nói nữa, nhưng khi thấy vẻ mặt kiên quyết của Tịch Âu Minh, cô biết điều rời đi.
"Em đến đây làm gì?"
Thấy mọi người đều đi, Tịch Âu Minh buông tay ôm ở eo cô ra, đổi thành nắm chặt cổ tay cô, nghiêm mặt lạnh lùng nói.
Tiêu Tiệp thấy cuối cùng cũng không còn người nhìn chăm chú bên này, cô lạnh lùng giãy khỏi tay anh, giễu cợt nói: "Làm gì? Tịch tiên sinh hỏi vấn đề này đúng là hài hước, đến đây còn có thể làm gì? Đương nhiên là đánh golf . Chẳng lẽ chỉ cho phép anh đưa thư ký đến đây chơi, còn em thì không được đưa bạn đến sao?"
Sau khi nói xong những lời này cô phát hiện, vẻ mặt Tịch Âu Minh càng ngày càng âm u, ngay sau đó hừ lạnh: "Trước kia thế mà không phát hiện, thì ra cái miệng này lanh lợi như vậy. Chẳng lẽ nó còn nhìn người nói chuyện?"
Ý là lúc cô vừa mới gả đến, hầu như đều không nói thế này, cũng không cùng người khác tranh cãi. Bây giờ "bạn" trở về, miệng cũng trở nên lợi hại hơn, nói một câu đáp lại ba câu!
Tịch Âu Minh còn muốn nói nữa, lại bị giám đốc Trần đang đi đến cười giỡn nói: "Ô, từ sớm đã nghe nói vợ Tịch Thiếu vô cùng xinh đẹp, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Tịch thiếu phu nhân, đến đây chơi cùng chúng tôi luôn!"
Đáy lòng Tiêu Tiệp cười lạnh, tới đây ai mà không đưa bạn theo, huống chi bên cạnh người này đã mang theo một người bạn rồi, cô đi? Ngồi kia, lẽ nào muốn hai cô gái cùng chung một chồng?
Hàn Mặc nói không sai, lúc cô càng tức giận, thì trên mặt lại càng bình tĩnh, cô ưu nhã cười một tiếng: "Không được rồi, để hôm khác! Tôi đi cùng bạn, chúc mọi người chơi vui vẻ!"
Nói xong cũng không nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tịch Âu Minh, tao nhã đi về phía Hàn Mặc.
Giám đốc Trần nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của cô, không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đúng là một người đẹp hiếm có, đủ xinh đẹp! Cũng không biết mùi vị như thế nào?"
"Hả? chẳng lẽ giám đốc Trần muốn cùng vợ tôi ân ái một lần? Nếm thử một chút?"
Lúc này giám đốc Trần mới phát hiện mình nói sai, giọng nói người kia nghe cực kỳ bình tĩnh, nhưng lại lộ ra mùi vị thâm sâu, ánh mắt sắc bén đủ để giết người, thầm nghĩ mọi người đồn đại câu nói
kia, đắc tội ai cũng đừng đắc tội Tịch Âu Minh, bằng không mình chết thế nào cũng không biết.
Ông gắng gượng rùng mình một cái, vội vàng nói: "Tôi không phải có ý này, hoàn toàn không phải ý này! Tịch Thiếu cậu đừng hiểu lầm, người đẹp giống như thiếu phu nhân, há đến người như tôi vọng tưởng, đúng là nên vả miệng!"
Nói xong tự tay mình vả.
Nhưng Tịch Âu Minh cũng không thèm nhìn ông một cái, mặt u ám rời đi. Kiều Đại Tâm vội vàng chạy đến hỏi xảy ra chuyện gì, Tịch Âu Minh lạnh lùng nói: "Mọi người cứ chơi đi! Tôi có việc đi trước!"
Chỉ bước đi theo hướng bóng dáng màu tím kia, lại thấy cô tựa sát vào ngực người kia, học tư thế đánh golf!
Nếu như nói vừa rồi giám đốc Trần dùng lời nói sỉ nhục làm cho anh tức giận, thì hình ảnh bây giờ làm cho anh phẫn nộ! Người phụ nữ của anh, không ở nhà đợi anh! Lại ăn mặc quyến rũ như thế! Còn cùng người đàn ông khác gần gũi như vậy!
Tiêu Tiệp mệt mỏi ngừng lại một chút, không ngờ mấy động tác này lại mệt mỏi như vậy, Hàn Mặc xoay người đi lấy nước cho cô.
Không đợi cô cầm nước của Hàn Mặc, đã thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Tịch Âu Minh.
Không nói hai lời, đã kéo cô đi.
"Này! Anh làm gì vậy? Buông em ra!" Bước chân của anh rất dài, cô suýt nữa không theo kịp, cô cố gắng muốn thoát khỏi tay anh, nhưng sức anh rất lớn, cô làm sao cũng không giãy ra được.
Nơi này là phòng nghỉ, Hàn Mặc lại đi mua nước. Không có người nào có thể giúp cô!
"Tịch Âu Minh! Anh buông em ra! Anh điên rồi sao?" Cô không nhịn được gào lên, nhưng người trước mặt vẫn mắt điếc tai ngơ, dùng sức kéo cô đi.
Bỗng nhiên, tay trái cô bị một lực lớn kéo lại. Bước chân Tịch Âu Minh bị buộc dừng lại, anh nhíu mày nhìn, quả nhiên, Hàn Mặc không biết trở lại lúc nào, hơn nữa còn cầm tay trái của cô.
"Buông cô ấy ra!" Thấy bàn tay trắng nõn của cô bị người khác chấm mút, Tịch Âu Minh kiềm chế ý muốn giết người.
"Tịch Âu Minh! Mặc dù tôi không biết tại sao anh lại nổi giận, nhưng mà, nhìn bộ dạng này của anh. Tôi sẽ không giao cô ấy cho anh!" Hàn Mặc cũng tức giận nói.
Hai người đàn ông nhìn nhau, Tịch Âu Minh so với Hàn Mặc cao hon một chút, vì vậy ánh mắt anh nhìn xuống Hàn Mặc đầy vẻ khinh thường, vẻ mặt giống như được bao phủ một tầng sương, khí lạnh bức người, mà Hàn Mặc cũng không cam chịu yếu thế, mây đen giăng đầy.
Tịch Âu Minh dùng giọng điệu giễu cợt nói: "Tôi đưa vợ mình về nhà, hình như không quan hệ gì đến cậu!"
Hàn Mặc chỉ cười lạnh: "Cô ấy không chỉ là bạn của tôi, nếu như thời gian có thể quay lại, thì hôm nay người đứng ở chỗ này nói chuyện tuyệt đối không đơn giản chỉ là một người bạn! Anh có tin hay không, ngay cả vị trí hôm nay của anh cũng là của tôi!"
Dứt khoát nói rõ luôn, dù sao từ khi bắt đầu anh đã không thích Tịch Âu Minh, mặc dù vừa rồi không nhìn ra sự khác thường giữa bọn họ, nhưng mà anh vẫn có thể cảm giác được, bây giờ Tiêu Tiệp sống không tốt. Đã như vậy, anh cũng không cần thiết phải buông tay!
"Hàn Mặc!" Tiêu Tiệp hoảng sợ nói, cô không biết Hàn Mặc lại cất giấu tình cảm thế này.