Editor: Trang Lyn
Mặc Mai đi đi lại lại, tỉ mỉ tìm nhiều lần, xác thực không thấy bóng dáng Tịch Âu Minh, mới thất vọng hỏi Tiêu Tiệp. Nếu như không đến, vậy không phải uổng công bọn họ vất vả chờ đợi ở ngoài lâu như vậy? Nhưng chỉ thấy con nhỏ này?
"Đúng vậy, Tịch Thiếu cũng không về sao?" Bạch Sơ Phục cũng quan tâm nói.
"A, thật không có! Nếu không đến, sao mày không nói rõ luôn! Làm hại chúng tao chờ ở đây lâu như vậy! Bạch Tiêu Tiệp mày cố ý phải không!" Bạch Du Du cũng cẩn thận kiểm tra một lần, vẻ mặt thân thiện vừa rồi lập tức giăng đầy mây đen, trong xe đâu còn người!
"Hồ đồ! Nói gì vậy!" Bạch Sơ Phục lập tức mở miệng trách mắng, quản gia nhà họ Tịch còn ở đây! Hôm nay nói xấu Tiêu Tiệp như thế, ngày mai Tịch thiếu gia còn không nổi giận, có ai vợ bị mắng mà không tức giận.
Thực ra Bạch Du Du cũng nhìn thấy, thế nhưng trong mắt cô, cho dù là quản gia thì cũng chỉ là người làm. Là loại thấp kém không lên được bàn tiệc!
Đáy lòng Tiêu Tiệp cười lạnh, vừa xuống xe bọn họ đã líu ríu nói chuyện không không ngừng, cô có cơ hội để nói sao? Nhưng cô sẽ không nói những lời này ra, không để ý đến tiếng kêu gào của Bạch Du Du, cô vừa muốn chào hỏi chú, thì đã bị một tiếng còi xe cắt ngang, hôm nay hình như cô không có cơ hội mở miệng nói chuyện! Lúc nào cũng bị cắt ngang ở thời điểm quan trọng.
Một chiếc Lincoln màu đen, chậm rãi dừng trước mặt cô.
Người kia một thân tây trang màu đen, khi tài xế mở cửa ra, ung dung tao nhã bước ra ngoài, quý khí bức người.
Tiêu Tiệp hơi thất thần nhìn người kia.
Miệng anh nở nụ cười như có như không, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Tiêu Tiệp, chỗ đó sâu như biển, không nhìn thấy đáy. Cô chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, giống như cái gì cũng không biết.
Cảm giác giống như đang mơ, thế nhưng trong mắt vẫn hiện ra khuôn mặt đẹp trai của anh, trong nháy mắt lòng cô rối bời.
Cô còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần, đã cảm thấy bên hông căng thẳng, ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt đẹp trai của anh còn có ánh mắt dịu dàng cưng chiều kia, anh bắt đầu oán giận nói: "Tiệp nhi, em đúng là nôn nóng! Không phải anh đã nói làm xong việc sẽ đi cùng em sao? Em thật đúng là không có lương tâm, lại không đợi anh!"
Nói xong còn trước mặt mọi người, hôn lên trán cô một cái, thấy những người khác sửng sốt, miệng há to cả buổi cũng không lấy lại tinh thần.
Tịch Âu Minh và Tiêu Tiệp thân mật một hồi, cuối cùng mới phát hiện bên cạnh còn có mấy người này, hơi áy náy, nói: "Tịch mỗ đến muộn, đã để cho mọi người phải đợi lâu rồi."
Nghe thấy lời anh nói, mấy người kia vi vẻ đến nỗi miệng cũng kéo đến mang tai, Bạch Du Du càng bị nụ cười của anh mê hoặc đến chết mê chết mệt, thiếu chút nữa không phân rõ phương hướng.
"Chuyện này, chuyện này! Về là tốt rồi, về là tốt rồi! Tịch Thiếu bận rộn như vậy mà cũng bớt chút thời gian về đây, thật là vinh hạnh cho chúng tôi! Cho dù chờ lâu một chút thì đã sao! Dù đợi thêm một ngày nữa, cũng là vinh hạnh! Đến, mau vào nhà thôi, Du Du, còn đứng ngây ra đó làm gì, không biết dẫn người vào sao? Đúng là càng ngày càng không biết phép tắc, càng ngày càng không hiểu chuyện!" Đầu tiên thím nhiệt tình hỏi thăm sức khỏe, sau đó gọi cô con gái còn đang si mê. Giọng điệu trách cứ, nhưng trong mắt không có nửa phần trách móc.
Quả nhiên Bạch Du Du hiểu ý mẹ, lập tức lấy lại tinh thần, ngọt ngào nói: "Anh rể, mau vào nhà thôi, sáng sớm mọi người đã chuẩn bị đồ ăn chờ anh!"
Tiêu Tiệp cảm thấy nực cười, đôi mẹ con này, lại xem nhẹ cô đang đứng sờ sờ ở đây. Thái độ đối với Tịch Âu Minh, giống như đang đối với con rể của mình. Vói lại vừa rồi còn oán giận vì phải chờ lâu, bây giờ lại đổi giọng nhanh như thế, đúng là làm cho người ta không thể không khen ngợi, sức mạnh của đồng tiền đúng là vĩ đại, lại lần nữa chứng thực một câu nói, có tiền có thể sai khiến ma quỷ.
Thấy cuối cùng cũng không có
người chú ý.
Lòng Tiêu Tiệp khó chịu, muốn thoát ra khỏi cái ôm đó, tiếc rằng người kia sức lực rất lớn, cho dù cô làm thế nào cũng không nhúc nhích được chút nào, chỉ có thể cắn răng nhỏ giọng nói: "Anh buông ra!"
"Vợ em đang nói gì đấy? Nói yêu anh sao? Lời này chờ chúng ta về nhà nói sau, em nhìn xem mọi người cũng đang ở đây đấy, cũng đừng làm cho người ta chê cười." Tịch Âu Minh cũng nhỏ giọng khuyên bảo, tuy nói nhỏ, nhưng cũng đủ làm cho mọi người ở đây đều nghe thấy.
Bạch Du Du lập tức dùng ánh mắt tức giận nhìn về phía Bạch Tiêu Tiệp, làm sao nó có thể không biết xấu hổ như vậy! Giữa ban ngày ban mặt lại dám nói ra loại lời như thế!
Lại không nhớ, người ta là vợ chồng, cho dù nói cũng là chuyện giữa hai vợ chồng.
Hai vị trưởng bối cũng hơi giật mình, Bạch Sơ Phục là xúc động, không ngờ số mệnh Tiêu Tiệp lại tốt như vậy, xem ra Tịch Thiếu quả thật giống như lời đồn bên ngoài, đối xử với nó rất tốt.
Mặc Mai thì rất không vui, nhưng trên mặt lại không phát tác, vốn tất cả phải là của con gái bà, nhưng bây giờ lại bị con nhỏ này chiếm lợi.
Mặt Tiêu Tiệp hơi đỏ, nhưng cũng rất chán nản, thấy chú thím đi vào cửa. Cô lại thử cố gắng thoát khỏi Tịch Âu Minh. Nhưng Tịch Âu Minh vẫn ôm chặt cô, không chút nào bị ảnh hưởng.
"Tịch Âu Minh, cuối cùng anh muốn thế nào?" Tiêu Tiệp gằn từng chữ một.
"Chẳng qua anh chỉ muốn ôm vợ một cái, có thể làm gì?"
Không nóng không lạnh, không vội không vàng, dĩ nhiên giọng điệu, làm cho Tiêu Tiệp trong nháy mắt tức giận đến phát run, nắm chặt quả đấm, đập vào ngực anh. Nhưng anh cũng không tránh đi, vững vàng bị cô đấm mấy quả giống như gãi ngứa.
Tiêu Tiệp tức giận, sao da mặt người này lại dày như vậy! Anh không biết xấu hổ, nhưng cô biết.
"Nếu như em muốn cho chú thím thấy chúng ta bất hòa, anh nghĩ bọn họ nhất định sẽ rất vui mừng." Tịch Âu Minh cắn lỗ tai cô nói nhỏ, nhưng lúc này lại không có ai nghe thấy.
Vừa rồi phản ứng của cả nhà này, anh nhìn như không thèm để ý, nhưng mà thấy rõ vẻ mặt trên mặt mỗi người, cũng không bỏ qua chút nào.
Bên tai Tiêu Tiệp cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, trong lòng cười khổ, đây là muốn diễn vai ân ái sao? Trong lòng nghĩ như thế, nên cũng không giãy giụa nữa.
Người một nhà liền ngồi vào bàn ăn, Tịch Âu Minh vừa ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tiệp, Du Du đã ngồi luôn vào chỗ còn lại cạnh anh, vẻ mặt không chút khách khí.
Tiêu Tiệp còn chưa ăn mấy miếng cơm, dưới chân đã bị Tịch Âu Minh nhẹ nhàng đá một cái, ngẩng đầu lên đã thấy Tịch Âu Minh nhíu mày nhìn cô, ánh mắt rơi xuống món ăn trước mặt cô, ra hiệu bảo cô giúp anh gắp thịt.
Cô vốn không muốn giúp anh, vì hai người rõ ràng ngồi chung một chỗ, chẳng lẽ khoảng cách này tay anh còn không với đến? Nhưng mà, khi cô nhìn thấy Bạch Du Du ân cần gắp những loại món ăn khác vào trong đĩa của anh, khóe miệng cô kéo lên một chút, bỏ qua màn này gắp một miếng củ từ ở bên cạnh, cho vào đĩa anh.
"Không phải anh nói thích ăn củ từ sao? Ăn đi, nếm thử mùi vi đầu bếp ở dây làm, đúng là ăn rất ngon."
Bạch Du Du bị chen ngang ngừng lại một lát, trừng mắt nhìn Tiêu Tiệp.