“Tiêu Tiệp!” Có người chào hỏi cô, là Dĩ Đồng. Còn ông xã Tả Huyền Dạ của cô
ấy đứng bên cạnh cũng không thể xem nhẹ. Đó là một người đàn ông cao
ngất, cực kỳ đẹp trai. Đã gặp mặt vài lần, Tiêu Tiệp lễ phép gật đầu với anh ta.
“Người kia là ai vậy?” Những người theo tới còn nhỏ tiếng hỏi.
“Người làm mưa làm gió của trường chúng ta, cậu quên rồi à? Đây là một trong hai hoa hậu giảng đường trong trường năm đó!”
Hai hoa hậu giảng đường, là nói cô với Dĩ Đồng.
“Vậy cô ta không phải là bạn gái của Hà thiếu năm đó sao? Tình cảm của bọn họ vốn rất được chú ý, chấn động một thời đó!”
“Chính là cô ta hả! Vậy bây giờ định kết hôn với Hà thiếu sao?”
“Làm sao có thể, bọn họ đã sớm chia tay rồi có được hay không! Nghe nói là do cô ta quá ghen tị, Hà thiếu nhìn không quen nên đã chia tay với
cô từ sớm rồi.”
“Phải đó, nghe nói năm đó sự kiện kia rất ầm
ĩ. Người ta chỉ là thích Hà thiếu, cũng không có làm gì, cô ta lại có
thể khiến cho cô gái kia xảy ra tai nạn xe cộ, Hà thiếu vì cứu cô gái đó cũng bị thương, về sau hai người kia ra nước ngoài, đến bây giờ còn
chưa trở lại.”
Tiếng ca đã sớm dừng, chỉ có giai điệu đang vang lên, cho nên gần như mỗi người đều nghe được những lời nói “lặng lẽ” này.
“Thực xin lỗi, Tiêu Tiệp, mình không nghĩ tới sẽ như vậy.” Dĩ Đồng có chút áy náy.
Tiêu Tiệp thở dài trong lòng, lắc lắc đầu, giống như cái gì cũng không nghe được, lạnh nhạt lôi kéo Dĩ Đồng ngồi xuống.
“Tiêu Tiệp, nghe nói hiện tại cậu phải gả cho người rất lợi hại đó, có
phải hay không?” Có vị bạn học lập tức xuất hiện cứu trận, chỉ là vấn đề hỏi ra lại khiến cục diện càng thêm xấu hổ.
“Phải đó, vận số
cậu thật tốt đó, trước kia là Hà thiếu, hiện tại lại là Tịch thiếu, cũng đều là cấp bậc thiếu gia, là người có tiền đó. Tiêu Tiệp, cậu đúng là
trời sinh có số làm phu nhân nhà giàu!”
Mọi người cười vang một hồi, lại bắt đầu vui vẻ hát lên.
Giữa lúc đó ông xã Tả Huyền Dạ của Dĩ Đồng nhận một cú điện thoại sau
đó đi vội vội vàng vàng, sắc mặt Dĩ Đồng cũng có chút tái nhợt, chỉ là
cái gì cũng chưa nói.
“Tiêu Tiệp, tôi muốn thay người kia hỏi
một câu, hiện giờ cậu phải kết hôn, chẳng lẽ cậu thực sự đã quên lời thề của các người lúc trước sao?” Có người đã uống hơi say, hỏi ra đề tài
trọng tâm
vốn nên né tránh.
Người nói chuyện tên là Nhã Lâm, cũng là một trong những người thầm mến Hà thiếu lúc trước. Diễn đàn lê quý đôn.
Hà thiếu đối xử với Tiêu Tiệp như thế nào, người khác không biết, nhưng cô ta lại rất rõ ràng. Nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.
Hận không thể mỗi phút mỗi giây đều đi theo che chở.
Lúc trước cô ta chính là bị tình cảm như thế làm rung động trong lòng, mặc dù cô
ta cũng hâm mộ ghen ghét Tiêu Tiệp, nhưng mà cô ta cũng là một người
không thể nén giận.
Bởi vì cô ta biết, Tiêu Tiệp là người duy nhất có thể mang đến nụ cười cho Hà thiếu.
Nhưng mà, hiện tại người này lại phải gả cho người khác, làm sao cô ta có thể chấp nhận được.
Tiêu Tiệp nhấp một ngụm rượu, thật lâu sau mới nói: “Phần lớn những
chuyện trước kia, tôi đều đã quên rồi. con người là phải nhìn về phía
trước, tôi chỉ có trách nhiệm cho tương lai mình, chuyện quá khứ, cứ để
nó qua đi.”
Bốp, một cái tát vang dội bỗng vang lên trong không khí.
Trên mặt Tiêu Tiệp lập tức xuất hiện một dấu tay rõ nét. Cô ngẩng đầu,
ánh mắt đặc biệt bình thản, “Tôi có thể bỏ qua cho cái tát này của cô,
bởi vì, đây là sự áy náy của tôi đối với cô. Nhưng mà, chỉ một lần này!
Nhã Lâm, cô hiểu chưa? Tôi không nợ cô cái gì cả!” Truyện chỉ đăng duy
nhất tại diễn đàn lê quý đôn.
Nhã Lâm đánh xong cũng sợ ngây
người, nhưng mà giờ phút này nghe được lời nói của Tiêu Tiệp, cô ta lại
vừa khóc vừa cười: “Phải rồi, cô không nợ tôi. Người anh ấy thích chính
là cô, dù không có tôi, anh ấy cũng sẽ gặp cô, sau đó thích cô. Tới cùng thì tôi cũng không phải là cái gì của anh ấy cả. Chỉ là. . . Chỉ là tôi nhìn không quen, vì sao cuối cùng các người lại không đến được với
nhau.”
Ai cũng không dự đoán được tình cảnh sẽ phát sinh đến
loại cục diện như thế này, Tiêu Tiệp cầm lấy ly rượu, rót đầy vào đó,
rồi đứng lên.