Editor: Trang Lyn
Tiêu Tiệp vừa nói xong, Tịch Âu Minh ngẩn ra, lúc nào thì anh có thói quen
đá chăn? Cái này là thói quen của cô mà anh làm gì có đâu!
Vẻ mặt Mặc Mai lại lần nữa thay đổi hết xanh lại đỏ, nhưng vẫn cố cắn chặt răng nhịn xuống.
Giống như một con gián đánh mãi không chết, Mặc Mai lại mở miệng nói: “Tiêu
Tiệp à, vất vả lắm mới có một lần về nhà, thím muốn trò chuyện với con,
không biết Tịch Thiếu có thể thỏa mãn nguyện vọng này của tôi không! Cho tôi mượn Tiêu Tiệp một buổi tối, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với
Tiêu Tiệp.”
Tìm đủ mọi cách không để cho Tiêu Tiệp ngủ với Tịch
Âu Minh, tìm đủ mọi cách muốn sửa chữa Bạch Tiêu Tiệp thật tốt. Nhưng mà mặc dù đang hỏi Tiêu Tiệp, nhưng chỉ trưng cầu ý Tịch Thiếu, giống như
chỉ cần Tịch Thiếu đồng ý, thì Bạch Tiêu Tiệp nhất định sẽ thỏa hiệp.
Với lại bà nói rất hợp tình hợp lý, nếu như Tịch Thiếu không đồng ý, vậy thì quá không hợp tình người rồi.
Nhưng mà, chung quy Mặc Mai cũng không hiểu Tịch Âu Minh, anh không phải là người bình thường như thế.
Chỉ thấy anh lạnh nhạt nói: “Yêu cầu này của thím đúng là rất hợp lý.”
Vẻ mặt Mặc Mai rất vui mừng, nụ cười vẫn còn trên mặt, lại bị một câu nói
của Tịch Âu Minh làm cho cứng đờ, dáng vẻ tươi cười cứng đờ, trông rất
kỳ quái.
“Nhưng mà, từ khi kết hôn đến nay, Tịch mỗ đã hình thành thói quen. Nếu buổi tối Tiêu Tiệp không ngủ bên cạnh, Tịch mỗ sẽ không
ngủ được, thói quen này đã ăn sâu vào trong rồi, nhất thời không thay
đổi được.”
Khóe miệng Tiêu Tiệp kéo lên, thiếu chút nữa thì bật
cười. Tịch Âu Minh, đúng là biết bịa chuyện. Không có cô thì sẽ không
ngủ được? Thiệt thòi cho anh nói ra! Dạo trước người đêm thường xuyên
không về nhà là ai?
Tịch Âu Minh nhàn nhạt nhìn qua Tiêu Tiệp, không rõ ý tứ.
Dù biết là giả, Tiêu Tiệp cũng không phá hủy sân khấu của anh! Lập tức
phối hợp nói: “Đúng vậy thím, tuy rằng con cũng rất muốn trò chuyện với
người, tâm sự nhiều điều. Nhưng mà... Này!”
Nói đến đây còn hơi nhìn Tịch Âu Minh giống như đang oán giận: “Cũng chỉ co thể để lần sau trò chuyện với thím thôi.”
Trong lòng Mặc Mai từng hồi phát run, hận không thể cầm bát đập thẳng vào mặt Tiêu Tiệp. Nhưng bà nhịn xuống, cố gắng kiềm nén cơn tức giận. Bà vẫn
không từ bỏ, thậm chí trước mặt mọi người lại nói yêu cầu lần nữa.
“Này, cũng chỉ có thể như vậy. Nhưng, thím vẫn muốn nói chuyện với Tiêu Tiệp
một chút. Như vậy đi, lát nữa ăn tối xong, Tiêu Tiệp đến phòng thím một
chút, nói chuyện một lát cũng được. Như thế vừa có thể hoàn thành ý
nguyện của thím, vừa không làm chậm trễ thời gian nhỉ ngơi của Tịch
Thiếu, được không?”
Đã nói đến mức này, không thể không đi rồi.
Với lại Tiêu Tiệp cũng rất muốn biết, bà tốn nhiều tâm tư muốn nói
chuyện với cô như thế, rốt cuộc là vì chuyện gì.
Tịch Âu Minh hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút không vui. Nhưng không nói gì nữa, vì Tiêu
Tiệp ngầm nắm tay Tịch Âu Minh, ngăn không cho anh mở miệng lần nữa.
Tiêu Tiệp mở cửa phòng thím, bên trong chỉ có một mình thím, chắc chú còn đang ở thư phòng.
Cô vừa đóng cửa lại, một cái tát liền vung đến, cô dừng lại một chút, chỉ
là giọng nói đầy vẻ lạnh nhạt: “Thím, cái tát này của người nếu hạ
xuống, lát nữa con không biết phải nói với Tịch tiên sinh thế nào, hay
là người hy vọng con nói thật? Nói người đánh vợ người ta?”
Qủa
nhiên Mặc Mai cố gắng ngừng lại, trong lòng buồn bực, hung ác nói:
”Được, Bạch Tiêu Tiệp! Cánh mày cứng rồi! Có thể tự bay đi, bỏ lại cái
nhà này rồi! Hôm nay dám không để ý mặt mũi của chúng tao! Nghĩ lại lúc
đó sao tao lại nuôi mày từ một vốc cứt đái khôn lớn ? Để bây giờ mày đền đáp chúng tao như thế này? A! Thật là uổng công nhiều năm nuôi mày như
thế! Đúng là một con sói mắt trắng (sói mắt trắng là ý chỉ những người
vô ơn bạc nghĩa)! Sớm biết thế lúc đầu đã không thu nhận mày! Để mày ở
đầu đường xó chợ, chết đói chết khát! Bây giờ mày lên như diều gặp gió,
thì lại trở mặt không nhận người thân, đúng là có tiền đồ!”
“Thím nói lời này, sao con lại không nhớ, là thím nuôi dưỡng con từ một vốc
cứt đái? Hóa ra con từ trong bụng người ra, chứ không phải từ trong bụng mẹ con ra? Tài ăn nói của thím đúng là tiến bộ không ít, ngày trước
không đọc bao
nhiêu sách, mà bây giờ cũng có thể nói mấy câu thành ngữ.
Xin hỏi người có biết lên như diều gặp gió là ý gì không? Là một người
bỗng nhiên đạt được nguyện vọng, thăng tiến rất nhanh. Xin hỏi, trong
mắt người, con thăng tiến thế nào? Còn nữa, lúc đầu thím đối xử với con
thế nào, chắc trong lòng người rõ hơn con, hôm nay muốn nói rõ ràng với
con sao?” Tiêu Tiệp trào phúng nói.
“Mày có ý gì? Nếu như không
có bọn tao, mày cho rằng mày có thể sóng nhiều năm như thế sao? Bây giờ
cánh cứng rồi, thì thành sói mắt trắng!” Mặc Mai chột dạ, nhưng vẫn ra
vẻ bộ dạng vô cùng đau đớn, lớn tiếng phản bác, gioogs như đang nhìn một người đại nghịch bất đạo (đại nghịch bất đạo là tội do giai cấp phong
kiến gán cho những ai chống lại sự thống trị và lễ giáo phong kiến).
“Tốt lắm, thím, những năm qua con sống thế nào, trong lòng con rõ, chắc hẳn
trong lòng người cũng biết phải trái. Con không thích vòng vo, thím cố ý gọi con đến, chắc là có chuyện cần con giúp? Nhưng nghe giọng điệu này
của thím, người biết thì cho là thím đang cầu xin, người không biết thì
cho là con cầu xin người!”
“Mày!” Mặc Mai ôm ngực, vẻ mặt giận
dữ, suýt nữa thì hôn mê. Bà không ngờ mới một thời gian không gặp, mà
miệng đồ đĩ(tiếng chửi con gái thời xưa) này đã linh hoạt như thế! Lúc
đầu sao bà lại cho rằng nó là con miên dương dễ bắt nạt chứ! Không sai,
bà đúng là có chuyện yêu cầu Bạch Tiêu Tiệp, cũng định dùng hai chữ ân
tình để chèn ép nó, muốn nó thấy hổ thẹn, sau đó cam tâm tình nguyện
giúp bà. Nhưng bà nói ra, bộ dạng Bạch Tiêu Tiệp lại không chịu phúc
tùng.
Nhìn bộ dạng nhu nhược trước kia, hôm nay nghĩ lại, ngược lại bà nhìn lầm rồi.
Đang lúc trăm mối cảm xúc, vẻ mặt bà khôi phục lại vẻ mặt thân thiện, giống
như người nói những lời ác liệt kia không phải là bà: “Ôi! Thím đây là
do đã lâu không gặp con, quá kích động, Tiêu Tiệp, co đừng để ý! Thím là người thế nào, con còn không biết sao? Nói năng chua ngoa nhưng lòng
như đậu hũ.”
Tiêu Tiệp vẫn không đáp lại, đối với tốc độ biến sắc này cô sớm đã không thấy lạ.”
Mặc Mai lại nhịn xuống, chỉ có thể tiếp tục nói: “Việc lần trước thím nói
với con, cho Du Du ở Tịch gia một thời gian, cũng nhân cơ hội này để gặp gỡ vài co cháu nhà giàu, co xem?”
“Thím, Tịch gia không phải của một mình con, chuyện này con phải bàn bạc với Tịch Âu Minh một chút. Dù sao cái nhà này cũng do anh ấy lo liệu, nếu như anh ấy đồng ý, tất
nhiên con cũng trăm phần trăm hoan nghênh. Được rồi, bây giờ cũng đã
muộn, Âu Minh không thấy con sẽ không ngủ. Thím cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong đi ra cửa luôn, vẻ mặt Mặc Mai ở phía sau hết tím lại đen, hết
đen lại tím.
Vừa ra cửa đã thấy chú, hình như đứng ở đây đã lâu, nét mặt lộ vẻ chán nản, ra hiệu cho cô vào phòng sách cùng ông.
Tiêu Tiệp cảm thán, người nhà này đúng là không nhìn nổi cô tốt hơn!
“Tiêu Tiệp, chú biết, có lẽ trước đây chúng ta đối xử với con không tốt.
Nhưng mà dù sao con cũng là cháu gái ta, đương nhiên ta cũng mong con
sống tốt hơn, bây giờ con cũng tốt hơn rồi, mong con có thể bỏ xuống oán giận đối với chúng ta...”