Editor: Trang Lyn
Tịch Âu Minh không nói gì, xoay người đi mở tủ quần áo, tùy tiện lấy ra một
bộ quần áo, cũng không để ý người phía sau có đang nhìn mình hay không,
dĩ nhiên anh biết trong tình huống này, chắc chắn cô đang nhìn anh.
Áo ngủ buông lỏng, nhẹ nhàng không một tiếng động, trong nháy mắt rơi
xuống đất, dáng người thon dài cường tráng lộ ra trọn vẹn...
“A!
Tịch Âu Minh anh biến thái!” Tiêu Tiệp tức giận quay đi, hai gò má ửng
hồng. Mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy thân thể của anh, nhưng
cũng nên nghênh ngang cởi đồ trước mặt cô! Vả lại còn là một mỹ nam, tim cô cũng không chịu nổi...
Tịch Âu Minh trào phúng hừ lạnh, cũng
không nói gì, nhanh chóng mặc xong quần áo, lúc đi qua người cô, lạnh
nhạt nói: “Uống xong bát canh này, có lẽ...” Không nói cũng rõ.
Tiêu Tiệp liền kích động uống toàn bộ bát thuốc, nói: “Đã uống xong, vậy anh cũng phải tuân thủ lời hứa của mình, không được tìm Yên Nhiên gây phiền toái!” Nghĩ thầm ngày hôm qua Yên Nhiên dẫn cô ra ngoài, Tịch Âu Minh
người này khẳng định sẽ không bỏ qua cho Yên Nhiên! Trừng phạt cô không
sao, nhưng không thể làm liên lụy đến Yên Nhiên, cô ấy cũng là có ý tốt.
“Lời hứa? Anh có đồng ý với em cái gì sao?” Lời Tịch Âu Minh nói làm tức chết người không đền mạng.
Tiêu Tiệp ngây người một lúc, giống như không nghe thấy lời anh vừa nói!
Tiêu Tiệp tức giận: “Anh...” Thế nhưng người kia không để ý đến cô, đi
thẳng ra ngoài. Tiêu Tiệp lo lắng cho Yên Nhiên, cũng nhanh chóng đứng
dậy mặc quần áo.
Tiêu Tiệp vừa đi xuống cầu thang, đã nghe thấy
tiếng khóc vang tận trời. Là mẹ Yên Nhiên, thím của Tịch Âu Minh, cũng
là thím của cô! Xảy ra chuyện gì sao?
Cô vội vàng chạy xuống nhà, lại thấy Tịch Âu Minh ngồi trước bàn trong phòng ăn, trước mặt là bữa
sáng thanh đạm, anh vẫn đang ung dung ăn, động tác vừa tao nhã vừa bình
tĩnh, giống như không thấy cảnh hỗn loạn này.
Yên Nhiên không nói lời nào cũng đứng ở đó, thím càng ngày càng khóc dữ dội hơn không thèm để ý đến hình tượng.
Tiêu Tiệp cũng không chịu được nữa, đi nhanh đến bên cạnh anh, cắn răng nói: “Tịch Âu Minh, đây là xảy ra chuyện gì?”
“Chị dâu, đừng trách anh họ, là em làm sai, tất cả đều do em, nếu như em
không dẫn chị ra ngoài, cũng sẽ không...” Yên Nhiên thấy Tiêu Tiệp gào
lên với Tịch Âu Minh, không nhịn được giải thích.
“Âu Minh, thím
chưa từng cầu xin con cái gì, lần này thím quỳ trước con, con thả Cảnh
Thiên đi, nó vừa về nước, cái gì cũng không biết!” Thím vừa khóc vừa quỳ xuống, Tiêu Tiệp vội chạy đến đỡ bà.
“Thím người làm gì vậy, mau đứng lên!” Nhưng mà thím nhất định không chịu đứng lên, mặc ý khóc đến
lợi hại, Yên Nhiên cũng quỳ xuống.
Tiêu Tiệp không biết phải làm
sao, chỉ có thể chạy đến cạnh anh, nhỏ giọng nói: “Tịch Âu Minh, chuyện
này em cũng có lỗi, anh đừng trách bọn họ.” Tiêu Tiệp chỉ cho là Tịch Âu Minh trách Yên Nhiên dẫn cô ra ngoài, sau đó muốn phạt cô ấy, thím đến
cầu xin, chỉ là vừa rồi có nhắc đến Cảnh Thiên tên này nghe có chút
quen?
Cuối cùng Tịch Âu Minh cũng chịu ngẩng đầu lên khỏi món ăn, lạnh nhạt nhìn Tiêu Tiệp, sau đó lại nhìn qua hai người đang quỳ dưới
đất, cầm khăn giấy lên tao nhã lau miệng, nói: “Thím đứng lên đi! Tuy
nói người không biết không có tội, nhưng mà hôm nay nếu đổi lại là người khác, thì Cảnh Thiên có lẽ không phải chỉ đóng kín cửa ở nhà là xong
chuyện. Nếu người nó mạo phạm là thiên kim nhà khác, thì cái giá, cũng
không thể tốt hơn so với con đâu. Các người về đi, ngày mai con sẽ cho
người đưa nó về.”
Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng mà Tiêu Tiệp vẫn nghe hiểu sơ sơ một chút, chỉ là vẫn không chắc chắn lắm. Mặc dù thím
không cam lòng, nhưng mà vẫn nghe lời đứng dậy rời đi, trước khi đi còn
hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Tiệp, đôi mắt Yên Nhiên hồng hồng nhìn cô
một cái, cũng rời đi.
Đợi tất cả mọi người đều đi, Tiêu Tiệp liền ngồi cạnh Tịch Âu Minh, không nhịn được hỏi: “Cuối cùng là có chuyện gì?”
Nhưng Tịch Âu Minh lại ôm cô từ chỗ ngồi, sang đùi mình, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ăn cơm.”
Tiêu Tiệp nơi nào ăn được, chuyện vừa rồi cô nghe giống như rơi vào xương
mù, không làm cho rõ thì không thoải mái: “Mấy người vừa nói Cảnh Thiên
là ai?”
“Người hôm qua muốn ngủ với em.” Giọng nói lạnh
nhạt đáng đánh đòn.
“Anh người này sao lại nói chuyện như thế!” Tiêu Tiệp bị chọc tức, muốn
thoát khỏi cái ôm của anh, nhưng không làm sao động đậy đươc.
“Ăn cơm.” Người kia tiếp tục nói.
“Anh nói em mới ăn!” Thấy người kia vẫn tỉnh bơ, giống như sẽ không cùng cô
thỏa hiệp. Không biết làm sao đành lùi một bước: “Vậy em vừa ăn, anh vừa nói.”
Đợi cô ăn uống xong, Tịch Âu Minh lời ít ý nhiều cũng nói xong câu chuyên.
“Vậy Tịch Cảnh Thiên thì thế nào?” Tiêu Tiệp nói, mặc dù cô cũng oán hận
việc hôm qua Tịch Cảnh Thiên làm với cô, nhưng mà, dù sao cô cũng không
sao. Với lại, Tịch Cảnh Thiên lại là em họ Tịch Âu Minh, nếu như làm quá lên, thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm trong nhà. Cô không muốn vì mình, mà quan hệ của họ xấu đi.
“Hình như rất quan tâm đến nó?” Tịch Âu Minh lạnh lùng nói.
“Em quan tâm cậu ta làm gì, cậu ấy cũng không phải là gì của em! Chỉ là em
lo lắng thím sẽ vì thế mà đối với chúng ta xa cách.” Tiêu Tiệp bất mãn
với sự nghi ngờ của anh.
“Những thứ này em không cần lo lắng, quản lí tốt bản thân là được rồi.”
“Hôm nay anh không phải đi làm sao?” Tiêu Tiệp nói sang chuyện khác.
“Hôm nay là cuối tuần, ăn xong rồi đi cùng anh ra ngoài.”
Tiêu Tiệp còn muốn hỏi rõ là đi đâu, nhưng người kia cũng không trả lời lại. Chỉ là cô không nghĩ tới, Tịch Âu Minh sẽ dẫn cô đến một nơi mà cô
không tưởng tượng nổi.
Trong phòng giam tối tăm, mùi máu tanh tràn ngập bốn phía.
Cửa sắt phòng giam được mở ra, cảnh vệ cung kính dẫn một vị có thân phận
cao quý vào. Người có tiền khí thế đúng là khác, chỉ đi qua người bọn
họ, cũng cảm giác được cảm giác áp bức từ người họ.
Vốn đang nhìn trộm người đàn ông có thân hình cao lớn và người phụ nữ bên cạnh, quá
đúng chuẩn mực! Đây là lần đầu bọn họ được nhìn thấy một người phụ nữ
xinh đẹp ở khoảng cách gần như thế. Đoan trang, cao quý và vô cùng xinh
đẹp!
Nhưng người đàn ông bá đạo kia, hình như cảm giác được ánh
mắt của mọi người xung quanh đều dồn vào người phụ nữ của mình, ôm lấy
eo cô. Ánh mắt lạnh lùng quét tới, mặc dù nhìn bình thường, nhưng mà vẻ
mặt lạnh lùng kia, lại rất sắc bén. Vẫn làm cho bọn họ sợ hãi cúi đầu,
so với cấp trên còn khủng bố hơn, không thể đắc tội nổi!
“Âu Minh, cậu đến rồi!” Người bên trong thấy Tịch Âu Minh xuất hiện, lập tức đi đến.
“Ồ, cô không phải là người đẹp kia sao?” Người nói chuyện chính là Kim
Huyền, vừa cùng Tịch Âu Minh chào hỏi xong, liền thấy bóng dáng xinh đẹp cạnh cậu ấy, đây không phải là người anh luôn muốn thu vào chỗ mình
sao? Sao lại ở bên cạnh Tịch Âu Minh? Chẳng lẽ? Một tia sáng lóe lên,
trong nháy mắt hiểu rõ mọi chuyện.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua,
Tịch Âu Minh lại không cho người khác có cơ hội nhìn thấy mặt vợ cậu ấy, cho nên anh không biết vợ Tịch Âu Minh dáng dấp thế nào. Bây giờ nghĩ
lại, người phụ nữ có thể làm cho Tịch Âu Minh mất khống chế, quả nhiên
không giống những người khác.
“Các người quen biết nhau?” Tịch
đại thiếu gia sắc mặt rất không tốt, đối với anh mà nói, Tiêu Tiệp quen
biết người như Kim Huyền, không phải là chuyện gì tốt.