Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ

Chương 63: Người gây chia rẽ


trước sau

Hai người đi ra khỏi cánh rừng, mấy người ngồi cạnh đống lửa đều đứng lên, nhìn hai người bọn họ. Đặc biệt là Dĩ Đồng, ánh mắt mập mờ không thôi.

Tiêu Tiệp chột dạ đỏ mặt, không dám nhìn ánh mắt mọi người, nhưng người đàn ông ôm cô mặt vẫn không thay đổi.

Đoàn người đang chờ bọn họ trở về, để đi tìm khách sản ở.

Có lẽ do đang là mùa du lịch, cho nên việc tìm khách sạn tương đối khó, đợi bọn họ vất vả tìm được một nơi, lại chỉ còn ba phòng đơn.

Mệt mỏi cả ngày, Tiêu Tiệp cảm thấy cả người đều đau nhức, nhất là người kia còn hành hạ cô như thế! Lúc này cả người cô mềm nhũn, giống như không xương dựa vào lòng Tịch Âu Minh. Nếu như lúc này xuất hiện một cái giường, nhất định cô sẽ mạnh mẽ nhào đến, trực tiếp ngủ!

Nghe thấy lời nhân viên phục vụ, cô ngẩn ra, sau đó lo lắng nhìn Tịch Âu Minh.

Đêm đã khuya rồi, lại đi tìm nữa cũng khó mà tìm được. Ba phòng đơn, nếu như là ba đôi tình nhân thì không sao, nhưng trước mắt lại có một đôi không phải.

Cho nên, cách tốt nhất chỉ có thể là, hai người đàn ông ở một phòng, hai người phụ nữ ở một phòng.

"Anh Tịch, đều do em không tốt, nếu như em không đi theo, mọi người sẽ không gặp phải chuyện này." Kiều Đại Tâm cúi đầu tủi thân, dáng vẻ muốn khóc.

Vẻ mặt Hàn Mặc cũng khó coi, cậu cũng là kiên quyết đi theo.

Tịch Âu Minh nhíu mày, Tiêu Tiệp biết, mỗi khi anh gặp phải vấn đề khó giải quyết, cũng sẽ theo thói quen nhíu mày. Chỉ là lúc này, hai đôi vợ chồng, chia rẽ ai cũng không tốt.

Hàn Mặc cười chua chát: "Tôi ở lại trong xe một đêm."

Nói xong xoay người rời đi luôn.

Trong lòng Tiêu Tiệp buồn bã, theo bản năng muốn đi lên kéo cậu lại, tuy bây giờ là mùa hè, nhưng ở trong xe một đêm, cũng sẽ bị cảm lạnh. Nhưng eo bỗng cang thẳng, quay đầu lại đã thấy vẻ mặt không vui của Tịch Âu minh.

"Anh đi."

Tịch Âu Minh lạnh nhạt nói, hôn một cái trên mặt cô, buông cô ra, cũng đi ra ngoài.

"Tôi cũng đi xem một chút." Tả Huyền Dạ nói.

Sau đó, ba người đàn ông lại cùng nhau quay về, vợ chồng Dĩ Đồng ở chung một phòng, Tịch Âu Minh Hàn Mặc một phòng, Tiêu Tiệp Kiều Đại Tâm một phòng. Mặc dù có chút tiếc nuối, không thể ở chung một phòng với Tịch Âu Minh, Nhưng mà, trước mắt sắp xếp như thế là tốt nhất, cũng không thể để người khác ngủ trong xe!

"Em không muốn đi ngủ!" Sau khi những người khác trở về phòng, Tiêu Tiệp làm nũng với Tịch Âu Minh.

"Ngoan, Đại Tâm quen em, nên chỉ có thể sắp xếp như thế. Chỉ một buổi tối thôi, ngày mai về rồi, chịu đựng một chút. Lần sau, anh trả lại cho em một lần du lịch hai người đúng nghĩa." Tịch Âu Minh ôm cô, dỗ dành.

"Là anh nói đó! Nhất định phải nhớ!" Đạt được mục đích, Tiêu Tiệp lập tức cười rạng rỡ, hôn một cái lên mặt anh, rồi chạy nhanh về phòng.

Sau khi Tiêu Tiệp tắm xong, Kiều Đại Tâm đã nằm trên giường, còn rất khách sáo nhường phần lớn giường cho cô.

"Chị dâu, anh Tịch đối xử với chị thật tốt!" Kiều Đại Tâm lẩm bẩm nói.

Tiêu Tiệp chỉ cười không nói gì.

"Anh Tịch là một người tốt có tình có nghĩa, nếu như không phải nhờ anh ấy, em muốn tốt nghiệp cũng không thể tốt nghiệp được." Thấy Tiêu Tiệp không có ý muốn nói chuyện, Kiều Đại Tâm tự tìm đề tài.

Quả nhiên sau khi nghe thấy cô nói thế, rốt cuộc Tiêu Tiệp cũng không nhịn được mở miệng nói: "Cô tốt nghiệp có quan hệ gì với anh ấy?"

Kiều Đại Tâm giả bộ giật mình nói: "Chị dâu không biết sao? Học phí của em đều do anh tịch trả giúp, cũng là anh ấy bảo em đến công ty học việc. Anh ấy có ơn với em, cả đời này, em sẽ cố gắng báo đáp anh ấy thật tốt."

Lòng Tiêu Tiệp âm ỉ đau, một chút cũng không buồn ngủ. Anh giúp Kiều Đại Tâm trả học phí? Tại sao? Bọn họ có quan hệ gì? Mặc dù nghĩ như thế, nhưng cũng không hỏi ra. Chờ ngày mai cô phải tra hỏi Tịch Âu Minh một chút, rốt cuộc che giấu cô bao nhiêu chuyện!

Nhưng mà trời không chiều lòng người, có người vẫn luôn chờ giây phút đó, sao có thể dễ dàng buông tha một cơ hội tạo mâu thuẫn như thế chứ?

Kiều Đại Tâm
giống như không nhìn thấy vẻ mặt không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này của Tiêu tiệp, tiếp ục lẩm bẩm nói: "Có lẽ là anh Tịch quá bận rộn, cho nên mới chưa nói cho chị biết. Nhưng mà, em không có quan hệ gì với anh ấy. Anh Tịch đối xử với em tốt như thế, thật ra thì, là vì chị em..."

Trong lòng cảm thấy rất đau, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Chị em là ai?"

Thật ra thì câu trả lời mơ hồ hiện ra trong đầu, chị Kiều Đại Tâm, chính là người anh gọi là bạn sao! Vì người bạn này,

Anh chăm sóc em gái cô ấy như thế.

Kiều Đại Tâm thầm nói trong lòng: "Chị tôi, chính là ——"

Ngay lúc đó bỗng nhiên điện thoại đặt trên đầu giường vang lên, cô cầm lên nhìn, mà ở góc độ Tiêu tiệp không nhìn thấy, miệng cô ta nở nụ cười giễu cợt.

Anh lo lắng cho Bạch Tiêu tiệp như thế sao? Sợ em sẽ làm tổn thương cô ta sao? Hay có lẽ là sợ em nói ra tên chị? Anh yên tâm, em sẽ không nói ra, ít nhất là lúc này sẽ không nói ra.

Có một số việc, từ miệng anh nói ra, thú vị hơn em nói ra nhiều!

Quay đầu lại, khôi phục bộ dạng ngây thơ đơn thuần nói: "Chị dâu, chuyện em nói chị đừng để ý. Chị em chỉ là một người bạn của anh Tịch, anh Tịch nể mặt chị em nên mới đặc biệt chăm sóc em."

"Phải không? Anh ấy đúng là một người bạn tốt, đối với em gái bạn cũng chăm sóc như thế." Tiêu Tiệp nói, theo chuyện Kiều Đại Tâm vừa nói, thì nhất định không phải chỉ là một người bạn đơn giản như thế.

Sau khi cô ấy xem xong tin nhắn ở điện thoại, mới chữa lại.

"Chị rất vui vì được gả cho anh ấy, đối với em gái một người bạn bình thường cũng chăm sóc như thế, cũng khó trách anh ấy đối xử với chị tốt như vậy, em thấy đúng không?"

Thật ra thì trong lòng cô vừa đau khổ vừa ghen tị, nhưng mà, cho dù cô đau, cũng sẽ không để cho người gây chia rẽ được vui vẻ! Luôn miệng nói cô đừng để ý, nhưng vẫn luôn nói chuyện liên quan đến chị cô ta, không phải muốn cô chú ý sao?

Quả nhiên Kiều Đại Tâm giật mình, phản ứng của Bạch Tiêu Tiệp nằm ngoài dự đoán của cô, không ngờ đối phương sẽ nói như thế, chỉ có thể lúng túng nói: "Ha ha, đúng nha, chị dâu thật có phúc."

"A, điện thoại hết pin." Kiều Đại Tâm kêu lên, sau đó lại oán giận: "Quên mang sạc rồi! Cũng không biết bây giờ mấy giờ, em đi tìm một chút xem có không."

Nói xong mở túi nhỏ của cô ta ra, một lúc sau, lấy ra một chiếc đồng hồ nữ màu bạc, có chút cũ, hơn nữa chất lượng cũng không tốt lắm.

Kiều Đại Tâm nhìn nó như bảo bối, sau khi xem giờ xong lại cất cẩn thận vào trong túi, thấy Tiêu Tiệp đang nhìn mình, liền cười nói: "Thấy em dùng chiếc đồng hồ cũ rất lạ phải không?"

Tiêu Tiệp không nói gì, nhưng cũng cẩn thận lắng nghe. Thậm chí cô thấy chiếc đồng hồ kia có chút quen? Có lẽ đã từng nhìn thấy chiếc đồng hồ này? Cô cũng không xác định được.

"Thật ra thì đây là mẫu tình nhân, chị em cho em, em luôn bảo quản nó thật tốt. Bởi vì đây là sau khi chị ấy xảy ra chuyện, để lại cho em món đồ duy nhất này." Kiều Đại Tâm nói đến đây, đau lòng cúi đầu xuống.

Xảy ra chuyện? Chẳng lẽ chị cô ta đã không còn trên đời này? Có lẽ do hai chữ xảy ra chuyện quá lớn, cho nên Tiêu Tiệp bỏ qua ba chữ mẫu tình nhân.

Sau đó lúc cô nhớ lại, nếu như lúc đó hiểu rõ ba chữ kia, không biết cô còn có thể tiếp tục tặng chiếc đồng hồ đeo tay đó hay không.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện