Editor: Trang Lyn
Cho dù bị giẫm đạp, anh cũng vẫn luôn nhịn được mà tặng cô một món lại một món, chỉ vì đổi lấy một nụ cười của cô. Nhưng người phụ nữ không tim không phổi này, lúc nào nhận quà của anh cũng mang vẻ mặt lạnh nhạt, vẻ mặt không có một chút gì là vui mừng. Dù như thế,lúc nhìn bất kỳ món đồ xinh đẹp nào anh vẫn luôn không nhịn được, ý muốn mua về tặng cô.
Khó có thai thì sao chứ? Chỉ cần có cô là đủ, nếu như cô thật sự muốn, cùng lắm thì đi làm thụ tinh trong ống nghiệm.
Anh yêu vợ mình, yêu đến mức không thể kiềm chế được.
Đã sớm không còn tồn tại bất kỳ ý nghĩ xấu nào, bắt đầu từ khoảnh khắc trái tim anh chìm đắm vào. Liền muốn cùng người phụ nữ này trải qua hết đời, không, sau sau nữa cũng muốn ở cùng nhau!
Về chuyện chiếc đồng hồ đeo tay, mấy ngày nay anh luôn suy nghĩ. Là lỗi của anh, dù đã xếp đồng hồ đeo tay vào vật cấm, nhưng ngàn lần không nên vạn lần không nên vứt chiếc đồng hồ Tiêu Tiệp tặng đi.
Đây là quà Tiêu Tiệp tặng cho anh! Là cô tốn biết bao nhiêu tâm tư, cố gắng rất nhiều mới mua được. Vậy mà lại bị anh chà đạp như thế.
Nhưng mà, bây giờ nói những điều này có tác dụng sao? Tiệp Nhi sẽ tin anh, sau đó trở về sao?
——
Tiêu Tiệp nhìn phong cảnh xung quanh thôn, hít thở bầu không khí trong lành, đáy lòng cảm thấy thoải mái, hóa ra bầu không khí trong lành cũng có thể làm sạch tâm hồn con người.
Thấm thoát đã trôi qua một tuần, toàn bộ một tuần này, cô cái gì cũng không muốn suy nghĩ, chỉ yên lặng ở nhà bà ngoại, bà ngoại lớn tuổi, nhưng mà có một số việc vẫn còn có thể tự lo được. Nhưng sau khi Tiêu Tiệp đến, rất nhiều chuyện cô liền tự mình làm.
Giặt quần áo, nấu cơm, rửa bát không sót loại nào.
Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên một tiếng lại dừng lại, đây là tiếng chuông tin nhắn của cô.
Cô không nhìn, nhưng mà cũng biết là ai gửi tin nhắn đến.
Vừa phơi quần áo xong, đã nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa. Cô đỡ bà ngoại ra ngoài nhìn, không nhìn không biết, vừa nhìn liền giật mình, trước cửa nhà bà ngoại có một chiếc xe bóng loáng đang đậu.
Rất nhiều người trong thôn đều mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe này, giống như đang nhìn thấy bảo vật quý hiếm vậy, đối với những người dân nông thôn chất phác mà nói, chiếc xe sang trọng như thế, xác thực được coi là bảo vật hiếm có.
Đáy lòng Tiêu Tiệp mơ hồ thoáng qua một loại cảm giác quái dị, nhìn hai chiếc xe này thế nào cũng cảm thấy quen thuộc. Cô chưa kịp suy nghĩ, người trong xe đã xuống xe.
Lại là Tiểu Nam! Lần này Tiêu Tiệp không cần suy nghĩ cũng biết chiếc xe này của ai! Chỉ là cô cũng không nói nhà bà ngoại ở đâu, làm sao anh lại tìm được?
Lúc Tiểu Nam mở cửa ra, Tịch Âu Minh toàn thân mặc bộ tây trang màu đen lóe sáng ra sân.
"Tiểu Nam lấy đồ trong cốp xe ra chia cho các vị ở đây!" Tịch Âu Minh vung tay phân phó.
Sau đó chính mình đi đến trước mặt Tiêu Tiệp và bà ngoại, cười đến thoải mái nói: "Bà ngoại, con là chồng của Tiệp Nhi, lần đầu tiên gặp mặt, xin người thông cảm!"
Nói xong còn lễ phép cúi chào, tỏ ý vô cùng kính trọng.
Bà ngoại sững sờ một hồi lâu, nhưng rốt cuộc cũng là người từng trải, rất nhanh đã khôi phục lại như cũ, bình tĩnh nói: "Ha ha, đứa bé ngoan, mau vào nhà, mau vào nhà!"
Nhưng Tịch Âu Minh vẫn không nhúc nhích, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Tiêu Tiệp, sau đó mặt tràn đầy uất ức nói: "Vợ, anh có thể vào nhà sao?"
Tiêu Tiệp thật sự hận đến cắn răng nghiến lợi, trước mặt mọi người nói như thế, cô có thể nói không sao?
Chống lại ánh mắt mọi người, cực kỳ không tình nguyện nhưng bất đắc dĩ phải mở miệng nói: "Có chuyện gì đi vào rồi nói sau!"
Được như ý Tịch Âu Minh lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào.
Không bao lâu sau, tin tức liền truyền ra trong thôn. Nói người chồng có tiền của Tiêu Tiệp đến, còn mua rất nhiều đồ có giá trị chia cho hàng xóm xung quanh. Đứa nhỏ này rất hiếu thuận, bà ngoại Tiêu Tiệp thật có phúc!
Tiểu Nam làm xong chuyện bên kia, lại cầm mấy túi đồ ở trong xe ra, lúc này không cần căn dặn trực tiếp cầm vào nhà bà ngoại Tiêu Tiệp.
Tịch Âu Minh đã sớm bắt được lòng bà ngoại, mở miệng đã khen anh hiếu thuận hiểu chuyện!
Cả buổi tối, Tịch Âu Minh giống như bị cái gì đó nhập, khôn khéo hiếu thuận không giống như người Tiêu Tiệp biết.
Trước tiên là nói về chuyện nấu cơm, cô còn chưa kịp làm gì,Tịch Âu Minh đã đường đường chính chính từ chối cô, chính mình tự động thủ, thật sự làm ra cơm.
Động tác thuần thục kia làm Tiêu Tiệp nghĩ mình nhìn nhầm người rồi, lúc nào thì anh biết nấu cơm? Sao cô lại không biết?
Hơn
nữa lúc ăn cơm Tịch Âu Minh còn vô cùng chu đáo gắp thức ăn cho cô và bà ngoại, miệng còn rất thân thiết dặn họ ăn nhiều một chút. Cơm nước xong, Tịch Âu Minh lại một mình một ngựa đứng lên rửa bát. Vì đã có phòng ngừa từ trước, nên lúc này Tiêu Tiệp đã không cảm thấy hiếm lạ nữa. Mặc cho anh tự mình lăn lộn trong nhà bếp.
Khó chịu nhất không ai bằng Tiểu Nam, tổng giám đốc nhà mình, lại đi rửa bát! Cái này mà truyền ra người khác sẽ thấy thế nào!
Nhưng chuyện này cũng không thuận lợi giống như trong tưởng tượng, không bao lâu sau, đã nghe thấy trong bếp truyền ra một âm thanh thanh thúy. Trong lòng Tiểu Nam căng thẳng, vội vàng muốn chạy vào, nhưng lại bị bà ngoại lặng lẽ giơ tay ngăn lại.
Anh vỗ đầu một cái, đúng vậy anh đi xem náo nhiệt cái gì! Nếu thật sự đi vào, còn không làm hỏng chuyện! May mắn may mắn! Lập tức quay đầu nhìn bà ngoại bằng ánh mắt cảm kích, bà ngoại cũng hết sức bình tĩnh cười một tiếng, sau đó giả bộ cái gì cũng không biết xem ti vi.
Tiêu Tiệp nhíu mày, đi vào.
Liếc gương mặt đẹp trai đang đỏ ửng của người đàn ông và đống mảnh vụn trên đất, cả đời anh sợ rằng cũng chưa từng làm qua những chuyện này, dáng vẻ lúng túng. Vừa rồi nấu cơm mặc dù động tác lưu loát nhưng cũng lộ ra vẻ không thạo, có lẽ là mới học không lâu.
Anh thấy cô đến, trên mặt nóng ran, nhưng cũng kiên trì nói: "Tự mình anh cũng có thể làm được, em đi ra ngoài đi..."
"Anh còn rửa nữa, bát nhà bà ngoại em cũng bị rửa vỡ hết."
"Không sao! Vỡ thì mua bộ khác là được!"
"..."
Cuối cùng cô vẫn không thể rửa, bởi vì anh không cho phép. Cuối cùng cô không thể làm gì khác là ở bên cạnh nhìn chằm chằm, chỉ huy anh làm. Cuối cùng nói xong miệng có chút khô, bà ngoại ơi, so với tự mình làm còn mệt hơn!
Nhưng mà dáng vẻ Tịch Âu Minh thực sự rất cao hứng, giống như làm xong một chuyện rất trọng đại.
Cuối cùng anh ôm lấy cô vẫn đang ngẩn người, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Bảy ngày, suốt bảy ngày, là cực hạn anh có thể nhượng bộ!"
"Anh dự tính xấu nhất, dù em không định tha thứ cho anh, không cho anh vào cửa, anh cũng sẽ không đi. Anh sẽ ở luôn chỗ này, cho đến khi em tha thứ mới thôi."
Cô giãy giụa, lại không thể thoát ra chút nào, sức người kia quá mạnh.
"Tiệp Nhi, là anh không tốt, đều là anh không tốt! Thật sự xin lỗi, em tha thứ cho anh lần này đi, có được không?" Đời này vẫn là lần đầu tiên anh cầu xin người khác như thế, nhưng không có một câu oán hận. Ai bảo anh đáng đời, đạo lý tự làm bậy không thể sống được coi như anh đã tự thể nghiệm. Trong những ngày cô rời đi, anh cảm giác cuộc sống giống như đã kết thúc. Không thể không có cô!
Lòng Tiêu Tiệp không hiểu sao lại cảm thấy đau, thật sự rất đau! Nhiều ngày như thế, không phải nói quên là có thể quên được...
Cuối cùng vẫn là yêu...
Cô đi ra khỏi sân bay, đón cô chỉ có một mình Dĩ Đồng.
Người kia ở nhà bà ngoại một thời gian, về sau công ty có việc gấp gọi anh quay về. Cô không muốn trở lại như thế, vì vậy tiếp tục ở lại một thời gian.
Dĩ Đồng mặc một chiếc đầm dài màu vàng nhạt, làm tôn lên dáng người yểu điệu của cô ấy, tóc dài phất phới, là một phong cảnh xinh đẹp ở sân bay. Nhưng mà không cân xứng lại là vẻ mặt của Dĩ Đồng. Cô đeo một chiếc kính râm, Tiêu Tiệp không thấy rõ vẻ mặt cô, nhưng lại có thể từ cái nhíu mày của cô nhìn ra cô nghiêm túc, thậm chí còn có chút khẩn trương.
"Tiêu Tiệp..." Dĩ Đồng nhìn thấy cô, lập tức lấy kính xuống.
Cuối cùng Tiêu Tiệp cũng có thể thấy rõ vẻ bất an trong mắt cô.
"Tiêu Tiệp... Kiều Đại Vân đã trở về." Dĩ Đồng run rẩy nói.
Rầm một tiếng, hành lý trong tay rơi xuống.