“Ôi, hôm nay nói
gì cũng không có tác dụng, cũng không bù đắp được nhiều năm con chịu uất ức. Hôm nay con sẽ được thoát khỏi tất cả những thứ này, trong lòng chú cũng cảm thấy vui mừng cho con. Chuyện công ty chú sẽ tự mình xử lý,
nếu trước kia đã tiếp nhận, thì bây giờ chú phải có trách nhiệm quản lý
tốt. Thím con không hiểu chuyện, con đừng so đo với bà ấy.”
Tiêu
Tiệp hơi giật mình, đây là lần đầu tiên, chú thấp giọng nói chuyện với
cô, mặc dù trước kia cũng không có kiêu ngạo, nhưng mà cũng không như
bây giờ, giống như thật lòng vì tốt cho cô.
“Chú yên tâm, trong
lòng Tiêu Tiệp hiểu. Muộn rồi, người cũng đi nghỉ đi!” Tiêu Tiệp nói, cô không nghĩ đánh giá cái gì, suy cho cùng người trước mặt này cũng là
chú mình.
Nháy mắt đã đến ngày cưới, bởi vì Tịch gia là nhà quý
tộc danh giá, cho nên kiểu cách lễ cưới cũng khá lớn, không chỉ phóng
viên truyền thông tham dự chụp ảnh, còn có những người có địa vị cao ở
nhiều ngành. Còn có những chiếc xe nổi tiếng dáng vẻ sang trọng chiếm
một phần ba.
Trước cửa Bạch gia trải thảm đỏ, mười mấy mét,
kéo dài đến xe chú rể. Hai bên thảm đỏ đứng đầy người, có phóng viên,
bạn bè đến từ các nơi, còn có nhiều người thường xuyên xuất hiện ở trên
ti vi mà cô không quen. Ở hiện trường mấy trăm vệ sĩ áo đen đều ở đây
bảo vệ trật tự.
Tiêu Tiệp mặc váy cưới màu trắng, trên đầu đội
khăn voan đồng bộ với bộ váy. Được dắt tay xuống, đi ra khỏi cửa Bạch
gia, đi lên thảm đỏ.
Đầu kia thảm đỏ, chú rể của cô đang mặc bộ
lễ phục màu trắng, thân hình thon dài cường tráng đứng giữa rừng người
màu đen càng nổi bật. Người kia trời sinh giống như vương giả, sáng chói rực rỡ, tất cả mọi người ở xung quanh đều không sánh bằng, thế giới
giống như chỉ còn cô và anh.
Từ khi bắt đầu ra ngoài, đèn flash của phóng viên không ngừng nháy, như mất khống chế, tiếng vang răng rắc, răng rắc.
Đợi cô đến gần, người kia liền kéo tay cô, đưa cô vào xe. Bên tai truyền
đến rất
nhiều tiếng ồn ào, tiếng đùa giỡn, cô đã không cảm thấy gì nữa.
Có thể cảm nhận duy nhất, là nhiệt độ nóng bỏng của anh, xuyên qua lớp
váy cưới mỏng manh, không bỏ sót chút nào truyền tới.
Cô cúi đầu, nên không nhìn kĩ anh, mùi hương của anh, là loại mùi thoang thoảng
dành riêng cho đàn ông, mãnh liệt quanh quẩn ở mũi cô. Dù không nhìn
thấy, cô cũng có thể đoán được, người cô sắp lấy, vẻ ngoài nhất định
không tầm thường.
Trong phòng tắm, Tiêu Tiệp hơi thất thần nằm trong bồn tắm nhớ lại chuyện hôm nay.
Trên lễ đường hôn lễ, cha xứ thần thánh tuyên thệ, anh trầm giọng nói tôi
đồng ý, một tràng tiếng vỗ tay như sấm vang lên, anh vén khăn voan trên
đầu cô, một nụ hôn ấm áp từ trên cao rơi xuống cô.
Đó là lần đầu tiên cô nhìn rõ diện mạo anh.
Một đôi mắt phượng, sâu thẳm như biển. Phát ra vô số ánh sáng nhìn không rõ cảm xúc; sống mũi cao thẳng, môi mỏng như gọt. Người đàn ông này đường
nét tuấn tú giống như thiếu niên đẹp trai bước ra từ truyện tranh.
Lúc hôn cô, mắt anh rũ xuống, lông mi dài giống như một cánh quạt, khi anh cúi mặt xuống tạo ra một cái bóng.
Cô không nén nổi chạm vào môi mình, cảm giác ấm áp ấy giống như vẫn còn
đọng lại. Một nụ hôn đơn giản, giống như rơi vào tâm tình bình tĩnh như
hồ nước của cô, tạo nên từng vòng hoa văn.
Cô như vậy là sao, rõ
ràng đã qua thời tuổi trẻ mơ mộng, cô như thế giống như cô gái trẻ mới
yêu xấu hổ đỏ mặt nhìn anh? Nhất định là tắm quá lâu, nước này quá nóng.