Tịch Âu Minh có một
em họ, tên là Tịch Hề Nhiên. Mới ngoài 20 tuổi, thông minh hiểu chuyện,
miệng rất ngọt, vừa nhìn thấy cô đã gọi chị dâu. Nhà họ Tịch rất lớn, ở
đây trừ cô và anh, bên cạnh còn có chú thím anh, cũng vì ở gần, cho nên
Hề Nhiên thường đến tìm cô chơi.
Không biết có phải cô quá nhạy
cảm hay không, cô luôn cảm thấy mẹ Hề Nhiên, rất không thích cô. Có lúc
nhìn một người, cái nhìn đầu tiên đã biết là thế nào, mà cô cảm giác
được đúng như vậy.
Sự thật chứng minh, cô đúng.
Hôm nay,
thím đưa mấy người bạn về nhà đánh mạt chược. Cô vừa tưới hoa vào, mới
đến phòng khách đã nghe thấy tiếng mạt chược đánh lốp bốp.
Còn chưa kịp chào hỏi một tiếng, thì đã có người nói trước.
“Luôn nghe nói Tịch thiếu phu nhân tướng mạo xinh đẹp, còn nghĩ là giả, hôm
nay nhìn thấy mới biết, hóa ra trên thế giới còn có người như vậy, khó
trách làm cho Tịch thiếu mê mẩn, không thèm nhìn người khác.” Phía sau
còn nhỏ giọng nói liên tục, những người khác cũng cười phụ họa thêm.
Tiêu Tiệp biết giữa những nhà quyền thế thường đấu đá lẫn nhau, đặc biệt là
một số phu phân buồn tẻ, lưỡi rất dài, gặp người nói người, gặp quỷ nói
quỷ. Vốn cô không muốn để ý, nhưng mà cô cũng được coi là một phần của
Tịch gia, thể diện, thế nào cũng phải để ý một chút.
“Thím, bà
Trương, bà Ngô, bà Lý, mọi người khỏe, con còn phải đi chuẩn bị quần áo
cho Âu Minh, không quấy rầy mọi người nữa.” Nói xong chuẩn bị đi lên
tầng.
Âu phục của Tịch Âu Minh, đều là hàng hiệu, không thể giặt
tay. Cho nên trừ quần áo hàng ngày mặc ở nhà ra, cái khác đều cho người
giúp việc mang đến cửa hàng giặt. Mà hôm qua cửa hàng giặt mới mang âu
phục của Âu Minh đến, cô cần sắp xếp lại.
Lúc này bà Trương lên
tiếng: “Ta nghe nói vợ mới cưới của Tịch thiếu, rất hứng thú với trà
đạo, trà cô pha ra, mùi vị rất thơm, không biết có thật như thế không?”
“Ôi, nghe bà nói như vậy, bỗng nhiên cũng cảm thấy khát.” Là giọng thím nói.
Bên cạnh người giúp việc lập tức đi pha trà, nhưng mà lại bị thím giơ tay cản lại, bà
nhìn về phía Tiêu Tiệp.
“Tiêu Tiệp à. Từ khi con đến đây. Thím cũng chưa được uống ngụm trà nào con
pha. Nghe nói lần trước Âu Minh từ nước ngoài về có mang cho con một
loại trà, nghe nói uống rất ngon, không biết hôm nay chúng ta có thể nếm thử một chút mùi vị của loại trà đó không?
Lời này vừa nói ra, ba người khác liền phụ họa theo, nhìn về phía Tiêu Tiệp, trong mắt mang ý cười, bộ dạng đầy chế giễu.
Trong xã hội thượng lưu trà đạo rất phổ biến, cũng chỉ có người có tiền mới nghiên cứu mấy cái đầy tính nghệ thuật này.
Người bình thường ngay cả cơm ăn cũng khó, hơi đâu mà có hứng thú đi nghiên cứu mấy thứ đồ này
Hôm nay các bà làm như thế, cũng chỉ để cười nhạo cô, cho rằng cô không biết.
Vì điều kiện sống của cô còn chưa đạt đến mức độ này, trong mắt các bà, cô là cô bé lọ lem gặp được hoàng tử, nhưng thực chất bên trong vẫn là cô
bé lọ lem, bản chất sẽ không thay đổi.
Sau đó ngày mai sẽ truyền đi, vợ Tịch thiếu cái gì cũng không biết chỉ là một bình hoa vô dụng.
Đáy lòng Tiêu Tiệp cười lạnh, nét mặt càng bình tĩnh, bảo dì Lâm đi lấy
trà. Dì Lâm là người giúp việc lớn tuổi, làm người trung thực cần cù,
đối với cô rất tốt.
Mấy người kia sớm đã không ngồi ở bàn mạt
chược, đều ngồi ở bàn trà trong phòng khách. Giống như hôm nay không
phải đến đánh mạt chược, mà là đặc biệt đến uống trà.
Tiêu Tiệp ngồi quỳ xuống đệm cạnh bộ đồ trà, vẻ mặt bình tĩnh, động tác ung dung tao nhã, như tiểu thư khuê các.