Vu Sâm biết Chu Phàm đã chuyển nhà được một khoảng thời gian rồi, lúc dọn đồ đi Vu Sâm cũng có đến giúp đỡ, chỉ là chưa lên tham quan nhà mới mà thôi, có một hôm chợt nhớ đến việc này, hẹn nhau tan tầm sẽ sang nhà Chu Phàm ngồi một lúc, sẵn tiện hỏi thăm Chu Ninh Hinh.
Vu Sâm ngồi ké xe Chu Phàm về nhà, trên đường đi còn mua vài hộp thức ăn làm bữa tối.
Chu Ninh Hinh trong phòng nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, bước nhỏ chạy ra phòng khách, Vu Sâm cười hì hì vẫy tay với Chu Ninh Hinh, "Hinh Hinh, lâu rồi không gặp nha."
Chu Ninh Hinh la lớn, "Anh tiểu Sâm!"
Vu Sâm lấy chó bông điện tử* từ sau lưng ra, "Sắp đến lễ Thiếu Nhi rồi, anh tặng quà trước cho Hinh Hinh nè."
*: hình minh họa:
Chu Ninh Hinh cực kì lễ phép mà nói cám ơn, sau đó mới nhanh chóng nhận lấy. Chó bông điện tử làm rất giống thật, trong hộp còn có một chiếc remote, có thể điều khiển chó con làm một vài động tác, bước đi trên mặt đất, hoặc là phát ra tiếng kêu, Chu Ninh Hinh hai tay ấn lên remote chơi vui vẻ.
Chu Phàm để Chu Ninh Hinh ngồi chơi trong phòng khách, quay người vào nhà bếp đổ đồ ăn ra đĩa, bày lên trên bàn.
Vu Sâm liếc nhìn Chu Ninh Hinh, nói với Chu Phàm: "Em thấy Hinh Hinh rất thích động vật, sao không cho con bé nuôi mèo con chó con làm bạn?"
Chu Phàm lắc đầu, "Thú cưng và đứa trẻ đều như nhau, đều cần thời gian để ở bên cạnh. Anh quá bận, cho dù là nuôi đi chăng nữa cũng chỉ là nhốt nó trong nhà, Hinh Hinh cũng chưa biết cách chăm sóc động vật, đa số chỉ là hiếu kỳ mà thôi. Đợi khi con bé lớn thêm chút nữa, hiểu được nuôi thú cưng thì phải gánh những trách nhiệm gì rồi nói sau."
"Cũng đúng." Vu Sâm nói, "Cách anh xem xét vấn đề đúng là chu toàn."
Chu Phàm gọi Chu Ninh Hinh một tiếng, kêu con bé đi rửa tay ăn cơm.
Vu Sâm: "Có bia không?"
Chu Phàm: "Trong tủ lạnh, tự đi lấy."
Vu Sâm mở tủ lạnh ra lấy hai lon bia, hiếu kỳ hỏi: "Những thứ đầy màu sắc này là cái gì vậy? Chu Phàm, là anh mua cho Hinh Hinh ăn sao?"
Chu Ninh Hinh đúng lúc rửa tay xong bước ra, mang dép lê lạch bạch chạy đến, "Không phải ba mua đâu, là thầy Tống tặng cho em ăn đó, là mousse đủ loại mùi trái cây."
"Anh tiểu Sâm, em mời anh một miếng nè." Chu Ninh Hinh lấy một miếng cho mình, rồi lại đưa một miếng cho Vu Sâm.
Vu Sâm dùng một tay đỡ lấy, nhìn sang Chu Phàm, "Thầy Tống?"
Sắc mặt của Chu Phàm vẫn như bình thường, "Giáo viên chủ nhiệm của Ninh Hinh, trùng hợp ở tầng trên nhà bọn anh."
Chu Ninh Hinh đặt bánh sang một bên, chuẩn bị ăn cơm xong rồi ăn, con bé ngồi trên ghế của mình, lắc lắc chân gật đầu theo lời Chu Phàm nói.
Vu Sâm: "Nghe nói qua phụ huynh tặng quà cho giáo viên, chưa từng nghe giáo viên tặng quà cho phụ huynh nha."
Chu Phàm không muốn nói thêm, "Cậu ấy là một người rất lịch sự, gia giáo rất tốt."
Vu Sâm ăn miếng bánh kem, kinh ngạc la lên ngon quá, "Thầy Tống này thực sự có một đôi tay khéo léo đó."
Chu Ninh Hinh nghe vậy thì nói xen vào: "Thầy Tống biết nhiều thứ lắm nha, hai bàn tay cũng đếm không hết đó!"
……
Một tiếng sau, trên bàn cơm chỉ còn lại hai người đàn ông vừa uống bia vừa trò chuyện.
Vu Sâm ném vào miệng một ngụm đậu phộng, đột nhiên nhớ tới việc gì đó, nói: "Đúng rồi, em đã thương lượng với lão Trương xong rồi, sau này mỗi tuần anh thay em làm thêm một ca sáng, em thay anh làm thêm một ca tối. Còn nữa, vợ em mới đổi sang công việc khác, cách trường tiểu học của Hinh Hinh rất gần, đêm nào anh làm ca tối có thể kêu vợ em đưa Hinh Hinh về nhà em, khi nào anh tan tầm rồi hãy qua rước con bé, như vậy cũng tốt hơn là lái xe qua nhà bác gái."
Chu Phàm cụng lon bia của mình vào lon của Vu Sâm, uống một hớp rồi nói: "Hiểu ý của cậu rồi, tạm thời không cần đâu."
Vu Sâm "xì" một tiếng, "Anh khách sáo với em?"
"Không có." Chu Phàm cười cười, "Mấy hôm trước thầy Tống giáo viên chủ nhiệm của Hinh Hinh nói có thể chăm sóc con bé giúp anh, dù sao cậu ấy cũng ở tầng trên thôi, anh đã đồng ý rồi."
Vu Sâm hỏi: "Cậu ấy biết tình trạng gia đinh anh rồi?"
Chu Phàm: "Đại khái."
Vu Sâm đã hiểu, những người mà Chu Phàm tin tưởng đều có lí do của hắn, chỉ nói: "Thầy Tống này nhiệt tình nhỉ."
Chu Phàm hơi nhếch mép xem như ngầm tán thành, lại lột đậu phộng ra ăn, ngược lại không nói gì nữa.
Hắn nhớ lại lần đầu tiên đi họp phụ huynh cho con gái, khoảng thời gian đó hắn đang rất mệt mỏi vì chuyện trong nhà, lúc nói chuyện có lẽ biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, đúng lúc thành tích của Ninh Hinh lại tụt dốc, Tống Dao lo lắng hắn về nhà sẽ vì vậy mà hà khắc với con gái, dùng rất nhiều lời uyển chuyển