***Chú thích trước khi đọc chương này: snooker là một trong những loại hình, thể loại bida phổ biến trên thế giới. Một bộ snooker gồm 1 bi cái, 15 bi đỏ không đánh số = 1đ; 6 bi màu đánh số lần lượt là: vàng = 2đ, xanh lá = 3đ, nâu = 4đ, xanh dương = 5đ, hồng = 6đ và đen = 7đ.
22 bi đã được sắp xong trên bàn, một người bạn làm trọng tài ghi điểm. Tống Dao đứng đối mặt với bàn cúi người, mắt nhắm vào bi cái, cây cơ trượt trượt hai lượt, tay phải dùng lực đẩy lên, khai bàn.
Y đi về một bên, mỉm cười đặt lơ vào lòng bàn tay Chu Phàm.
Sau Tống Dao là đến lượt Lương Thiếu Đình, cậu ta đứng nhìn thế cầu một lúc lâu, dừng lại nhắm chuẩn vào một quả bi đỏ, trượt trượt cây cơ để tính toán lực độ, xuất ra một kích, quả bi đỏ theo tiếng lọt xuống lỗ.
Đổng Thừa Phong: "Tốt!"
Quả bị màu tiếp theo cũng lọt lỗ dưới tay Đổng Thừa Phong, còn là bi màu hồng. Mấy người bạn còn lại lấy bi đã ghi điểm ra khỏi túi đặt trở lại lên giữa bàn, kèm theo một câu khen ngợi, "Không tệ nha Phong Phong, kỹ thuật tiến bộ rõ ràng ha."
Đổi đến Lương Thiếu Đình, lại lọt thêm một quả bi đỏ, cậu ta đắc ý đến huýt sáo.
Lượt thứ tư Đổng Thừa Phong không đẩy trúng, nhưng dù sao ba lượt qua đi hai người đã ghi được tám điểm rồi.
Chu Phàm đã bôi lơ lên cơ, bước lên phía trước, ngưng thần nhìn thế trận, vòng một nửa bàn bida rồi dừng lại, ngắm chuẩn vào bi cái, nhanh ngọn đẩy cơ.
Bi đỏ chịu lực đẩy hiển nhiên bắn đi, mắt thấy đã sắp xuống lỗ rồi, kết quả vẫn là va vào cạnh bàn kế bên lỗ, xoay một vòng rồi chậm rãi ngừng lại.
Cú lên cơ đầu tiên chưa được điểm, nhưng Chu Phàm vẫn bình đạm thản nhiên mà nhường chỗ.
Thực ra độ khó của nước này không khó, hơn nữa trước bi đỏ gần như không có bất kì vật cản nào, nhưng dù sao kỹ thuật mà Chu Phàm thể hiện cũng giống như những gì hắn nói vậy, ngược lại không hề khiêm tốn chút nào, quả thật là đánh không giỏi.
Có ghi được điểm hay không đối với Tống Dao mà nói không quan trọng lắm, thứ y chú ý đến là loạt động tác đẩy cơ nhanh gọn lẹ của Chu Phàm, không có quá nhiều do dự và dự toán, lúc cầm cơ thì dễ dàng linh hoạt.
Sau đó, Lương Thiếu Đình và Đổng Thừa Phong lại vào thêm 4 quả, điểm số tích lũy ngày càng nhiều.
Sau Đổng Thừa Phong là Tống Dao, những đường bi để lại cho y không được tính là khó, Tống Dao chỉ cần điều chỉnh một chút là tìm được góc độ, điều chỉnh lực độ đẩy cơ, bi đỏ không chút do dự mà xuống hố.
"Đợi chút, tôi có hơi nóng." Chu Phàm tạm thời bỏ cây cơ xuống, cởϊ áσ khoác ra đặt lên ghế sofa, trên người chỉ còn một chiếc áo sơ mi thuần đen, nút cổ không gài, cánh tay áo được cuộn lên đến khuỷu tay.
Chu Phàm và Tống Dao đổi vị trí cho nhau, tính toán một lúc nhắm vào viên bi xanh dương, nhẹ nhàng đẩy cơ, bi xanh chậm rãi lăn về phía trước, ngược lại cách ngày càng xa lỗ tít, còn bi cái màu trắng lại bị dính lực lăn đến phía sau hai quả bi màu.
Cú cơ này vẫn không vào bi.
Tống Dao không tự chủ được mà nhăn mày, ánh mắt quét đến người Chu Phàm. Chu Phàm không lựa chọn thử mạo hiểm vào bi, mà là tạo ra thế snooker khó nhất, với kỹ thuật của đối phương, muốn giải trận này thật sự rất khó khăn.
Đổng Thừa Phong đương nhiên cũng nhìn ra được độ khó mà mình đang đối mặt, cậu ta do dự một lúc, chỉ có thể lợi dụng sự va chạm giữa bi và cạnh bàn để ăn hên, kết quả không giải thành công, ngược lại bị trừ đi bốn điểm.
Đổng Thừa Phong khổ não "Chậc" một tiếng.
Chu Phàm nhìn thế bi trên bàn một lúc, biểu thị nhường cơ, Đổng Thừa Phong phải tiếp tục giải trận.
Đổng Thừa Phong: "......"
Quy định vốn đã như vậy, cậu ta chỉ có thể cắn răng chơi tiếp, hơn nữa Đổng Thừa Phong cũng hiểu được cứ đánh bậy như vậy không phải là cách tốt, chỉ có thể đánh bi cái vào lỗ để kết thúc bàn đấu.
Không ngoài dự đoán, Đổng Thừa Phong lại một lần nữa giải trận thất bại, lại bị trừ bốn điểm, chênh lệch điểm số đã không còn bao nhiêu.
Lần này Chu Phàm đã không nhường cơ nữa, từ lần thứ hai Đổng Thừa Phong đẩy cơ, tầm mắt của hắn đã dính chặt lên bi cái và một viên bi màu khác, lúc này hắn đi đến bên cạnh bàn, cúi người chuẩn xác không nghi ngờ mà đẩy cơ, một tiếng va chạm thanh thoát vang lên, bi màu chính xác xuống lỗ.
Đôi mắt của Tống Dao ngay lập tức phát sáng, khen ngợi nói: "Xuất sắc!"
Lương Thiếu Đình mang theo ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn Chu Phàm, vỗ tay nói: "Không nhìn ra, thâm tàng bất lộ nha."
"Lợi hại lợi hại!" Đổng Thừa Phong giơ ngón tay cái về phía Chu Phàm.
Chu Phàm cười cười, đối diện với đôi mắt cong cong của Tống