Chu Phàm quay trở lại phòng khách, Chu Ninh Hinh đang chơi với con vẹt vui đến quên trên đất.
Chu Ninh Hinh quay đầu nhìn Chu Phàm nói: "Ba, là con dạy nó nói đó nha! Nó thông minh lắm đó, sau này nhất định còn học được nhiều câu lắm."
Chu Phàm: "Hinh Hinh cũng rất thông minh."
Chu Ninh Hinh ngại ngùng cười cười, "Cũng không phải một mình con dạy nó đâu, là thầy Tống giúp con ghi âm lại mỗi ngày đều phát cho nó nghe đó."
Chu Phàm cũng mỉm cười, sủng ái xoa xoa đầu Chu Ninh Hinh.
"Ba ơi," "Chu Ninh Hinh ngẩng đầu nhỏ lên quan sát biểu cảm của Chu Phàm, "Ba có thích tụi con tổ chức sinh nhật cho ba không?"
Chu Phàm: "Tại sao lại hỏi như vậy?"
Chu Ninh Hinh: "Tại vì hình như trước đây ba chưa từng tổ chức sinh nhật mà, mẹ cũng nói là ba không để ý đâu; nhưng thầy Tống nói với con, tuổi càng lớn thì sinh nhật mới càng có ý nghĩa, nó ghi nhận lại rất nhiều cột mốc quan trọng trong cuộc đời của mỗi người, có phải như vậy không ạ?"
"....... Đúng vậy." Chu Phàm trả lời.
Chu Ninh Hinh: "Thực ra ba cũng cảm thấy rất vui phải không ạ?"
Đối mặt với đôi mắt thanh thuần của Chu Ninh Hinh, Chu Phàm gật đầu.
Sau đó, Chu Ninh Hinh nói một câu mà Chu Phàm không thể ngờ đến, con bé nói: "Ba ơi, lúc trước ba nói qua nếu như con có bất kỳ ý nghĩ gì đều có thể nói cho ba nghe, nhưng con cũng muốn biết ba đang nghĩ gì nữa, con cũng hy vọng mỗi ngày của ba đều vui vẻ; mặc dù những lời ba nói với con chưa chắc con đều nghe hiểu hết, nhưng con sẽ ghi nhớ."
Có một khoảnh khắc Chu Phàm đã ngơ ngẩn cả người, đối diện với gương mặt nhỏ bé có chút giống mình kia, hắn không biết phải nói gì.
Chỉ bằng một câu này cũng đã đủ để chứng minh rằng trong lòng Chu Ninh Hinh, trọng lượng của Chu Phàm đã không còn giống như trước đây nữa, ý tứ quan tâm trong lời nói kia khiến Chu Phàm rất xúc động, hắn giống như cảm nhận được vào lúc mình không phát hiện Chu Ninh Hinh đã chậm rãi trưởng thành rồi.
Đại đa số tình yêu của ba mẹ trên thế giới này đều là không cầu hồi báo cả, nhưng không yêu cầu không có nghĩa là không mong mỏi.
… …
Nửa tiếng sau, Tống Dao đã sắp xếp thỏa đáng, đĩa thức ăn được sắp ngay ngắn, mời gọi hai cha con họ đến ăn.
Người thành niên thì uống bia và rượu nho, trẻ vị thành niên thì uống nước ép trái cây.
Ba người cùng nâng ly cụng một cái, Tống Dao và Chu Ninh Hinh mỉm cười nhìn Chu Phàm nói chúc mừng sinh nhật, đột nhiên Chu Ninh Hinh lại chạy vào trong phòng, nói với Chu Phàm con bé đã chuẩn bị một món quà.
Con bé mong đợi mà trao món quà cho Chu Phàm, là một tấm tranh màu nước, còn được đặt bên trong một cái khung gỗ với họa tiết đơn giản, trên tấm tranh là một người đàn ông tóc ngắn mặc bộ chế phục màu trắng trên người, mặt hướng về một con đường dài dằng dặc đầy cây xanh.
Chu Phàm biết người Chu Ninh Hinh vẽ chính là mình.
Chu Ninh Hinh: "Con không biết bộ dáng lúc làm việc của ba là như thế nào cả, cho nên đã tham khảo miêu tả của thầy Tống và mấy tấm ảnh khác để vẽ đấy ạ, có giống không ba?"
"Rất giống," Chu Phàm nhìn ngắm rất lâu, "Ba rất thích, cảm ơn Hinh Hinh."
Chu Ninh Hinh nhận được lời khen vui vẻ ra mặt, không ngừng kể cho Chu Phàm nghe con bé vẽ nó như thế nào, Tống Dao hơi hơi nhếch khóe môi lên, an tĩnh ngồi bên cạnh.
Đến khi ăn xong bữa tối, Tống Dao lại giống như làm ảo thuật mà lấy một chiếc bánh kem nhỏ từ trong tủ lạnh của Chu Phàm ra, đốt một cây nến, tắt đèn trần trong phòng khách đi, ánh sáng vì vậy mà trở nên hôn trầm, chỉ có ánh sáng lắc lư duy nhất chiếu soi cả căn phòng.
Chu Ninh Hinh dùng âm thanh non nớt, êm dịu hát bài Happy Birthday, Tống Dao nhẹ nhàng vỗ tay bắt nhịp, dung mạo và thần thái dưới ánh sáng vàng cam của nến trở nên đặc biệt dịu dàng.
Kết thúc bài hát, Tống Dao nói: "Chu Phàm, thổi nến rồi ước một điều đi."
Chu Phàm nhấc mắt, tầm nhìn chậm rãi quét qua hai người đang ngồi đối diện, hắn nghe lời cúi đầu thổi tắt nến, nhắm hai mắt lại.
Giờ này khắc này, cảm giác tốt đẹp giống như mất rồi lại được, lại giống như chưa từng có được này, sự ấm áp ập đến mà không hề báo trước này, Chu Phàm không biết bản thân còn có nguyện vọng gì để ước nữa, những suy nghĩ hỗn tạp không thể làm rõ không ngừng đan xen vào nhau, trong đầu hắn lúc này chỉ còn lại giọng hát ngọt ngào của Chu Ninh Hinh, mà gương mặt trẻ tuổi phát sáng lấp lánh dưới bóng đêm của Tống Dao.
Gió đêm hè thổi đến, vẫn còn mang theo chút hanh nóng của buổi sáng.
Sau khi kết thúc bữa ăn, Chu Ninh Hinh đã trở về phòng làm bài tập rồi, trên bàn trà bằng thủy tinh ngoài ban công đang đặt một ly rượu nho và vài lon bia đã mở nắp, Chu Phàm nhấc một chiếc ghế dựa đến ngồi đối diện cửa