Chương 12
“Mộ thiếu hôm nay đi chơi có được không?”
Cố Trì dừng lại một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu. Đây là lần đầu tiên cả hai người đi chơi với nhau khó lòng Cố Trì có chút bồi hồi lo lắng.
“Em vừa mới ốm…”
“Đi chơi là hết ốm.”
Chưa đợi anh nói hết câu cô đã chen lời. Anh thở dài, thôi thì đành gác lại công việc hôm nay dẫn cô đi chơi một buổi. Từ lúc cưới về cửa cô luôn cô đơn không có ai chơi cùng cả.
Vừa mới đồng ý cô đã vui sướng nhảy cẫng lên không chịu để anh chảy tóc cứ chạy loanh quanh khắp phòng. Niềm vui được thể hiện rõ trên khuôn mặt cô, anh cũng vui lòng.
“Nào lại đây chải tóc xuống ăn sáng anh sẽ dẫn em đi chơi.”
Tịch Nhan lập tức ngoan ngoãn về lại ghế cho Mộ Cố Trì. Thấy cô ngoan ngoãn ngồi xuống anh lại liên tưởng đến một con mèo hoang nhỏ mà cười.
Sau một hồi thì cuối cùng cũng xuống được đến bàn ăn. Cô ăn mà chưa kịp nhai đã đưa miếng tiếp theo vào miệng. Còn anh lại từ từ chậm rãi thưởng thức bữa ăn.
Nhìn cô vội vàng anh lại tự nhiên bật cười không còn tâm trí ăn nữa mà tập trung nhìn vào cô. Thấy vụn bánh mì dính trên miệng anh không tự chủ mà cầm khăn lau nhẹ.
Cô giật mình, cả đám người ở đó kinh ngạc mắt chữ O miệng chữ A nhìn Cố Trì. Viễn Trình há hốc miệng ra không ngậm lại được.
Ở đây gặp Mộ Cố Trì số lần đã đếm trên đầu ngón tay. Mặt anh lúc nào cũng lạnh như tiền, chẳng ai thấy cười bao giờ mà hôm nay trời đổi
Viễn Trình tự trấn an bản thân rằng Mộ Cố Trì chỉ đang chơi đùa với Tịch Nhan mà thôi. Không thể, anh không thể có tình cảm với cô ta.
Tịch Nhan dừng lại nhìn về phía Cố Trì đang mỉm cười nhìn mình chăm chú. Bỗng nhiên cảm giác lạnh sống lưng, cô không dám quay đầu về sau.
“Ờ cái đó… Mộ thiếu anh có thể đừng nhìn em được không?”
“Sao?”
“Em ăn không ngon với cả cậu ta có ý kiến.”
Tịch Nhan chỉ tay về Viễn Trình, cậu ta đang dùng đôi mắt đăm chiêu đầy bí hiểm nhìn cô.
Nhìn theo hướng tay của cô mặt anh đen lại, Viễn Trình liên tục xua tay chối bỏ. Cậu ta hận không thể đem cô xuống địa ngục. Tịch Nhan lén cười.
“Viễn Trình cậu có ý kiến gì sao?”
“Thiếu gia, em nào dám có ý kiến gì chứ.”
“Hôm nay tôi nghỉ.Dời hết tất cả công việc ngày hôm nay cho tôi.”
“Thiếu gia…”
“Hửm.”
Viễn Trình định nói gì đó nhưng dừng lại, anh quay sang nhìn cô đang ăn lấy ăn để.
“Mộ gia để em đói thế sao?”
“Không có, không có.”
Tịch Nhan liên tục lắc đầu, đồ ăn ở đây rất ngon cô ăn đến căng bụng vẫn chưa hết thì làm sao đói được.
Đến tầm 9 rưỡi Tịch Nhan và Mộ Cố Trì bắt đầu xuất phát đi chơi. Địa điểm cô đi vẫn là trung tâm thương mại.
Cố Trì hình như không muốn những ánh mắt của những tên đàn ông bên đường. Những ánh mắt có ý định xấu xa đang được đặt trên người cô.