Chương 20
Thấy Lãn Nguyệt bên cạnh Tịch Nhan và biểu cảm chán ghét của Viễn Trình trong lòng Mộ quản gia nảy sinh lo lắng. Không biết tại sao nữa.
Vừa vào đến cửa cô ta đã muốn thể hiện uy quyền của một người chủ nhân.
Bình thường buổi tối cô và anh chỉ ăn đạm bạc mấy món như thịt luộc, rau luộc lâu lâu thì lại ăn tôm cá.
“Thiếu phu nhân hôm nay thiếu gia về muộn nên dặn cô ăn tối rồi đi ngủ trước ạ.”
“Ừm.”
Lãn Nguyệt vừa nghe xong liền thất vọng ra mặt. Mộ quản gia cũng bắt đầu đề phòng cô ta.
Đến bữa cơm thấy chỉ có vài món cô ta bắt đầu gào lên khó chịu. Người hầu trong nhà thì thầm to nhỏ.
“Sao lại chỉ có vài món cho chó như thế này? Đường đường là Mộ gia bữa cơm phải có tôm hùm Alaska, hay cua hoàng đế chứ.”
Viễn Trình không chịu nổi định ra mặt chửi cô ta nhưng Tịch Nhan cắt lời.
“Cái này thường ngày tao vẫn ăn mà có sao dâu.”
“Không phải nói chứ Tịch Nhan là đại tiểu thư nhà quyền quý mà lại ăn mấy thứ cho lợn nó còn không thèm này.”
Lãn Nguyệt thở dài, Tịch Nhan hiểu ý gọi đầu bếp chuẩn bị mấy món thượng hạn cho cô.
Mộ quản gia đi ra ngoài vườn thần thần bí bí gọi cho Mộ phu nhân. Bà rất thương con dâu nhưng mà đang có việc bị kẹt lại Hoa Thành chưa có dịp về gặp mặt.
Chỉ cần nghe nói cô gặp chuyện hay Mộ Cố Trì đối xử không tốt với cô thôi là bà có thể thức đêm bay từ Hoa Thành về.
“Mộ phu nhân.”
“Chú Lý sao hôm nay lại gọi cháu thế? Có phải là Cố Trì thằng bé bắt
“Thưa phu nhân không phải mà là…”
Mộ quản gia mang hết sự tình ra kể cho Mộ phu nhân. Bà tức điên người muốn lập tức phi về giải quyết con hồ ly đó nhưng Mộ quản gia ngăn lại.
“Phu nhân bình tĩnh.”
“Chú nói xem sao cháu bình tĩnh được trong khi Tịch Nhan ngây thơ như thế.”
“Chúng ta hãy để thiếu phu nhân tự trải qua chuyện này rồi cô ấy sẽ đề phòng hơn, cũng trưởng thành hơn nữa.”
Mộ phu nhân đồng ý nhưng vẫn lo lắng cho Tịch Nhan. Lần này bà nhất quyết phải về quan sát bảo vệ con dâu.
Sau khi đầu bếp chuẩn bị những món ăn thượng hạng của giới thượng lưu thì cô ta mới thoả mãn ăn uống. Tịch Nhan ngồi bên cười gượng.
Đám hạ nhân lại xuống bên dưới nhà bàn tán xôn xao.
“Cô ta nghĩ mình là chủ nhân của ngôi nhà này hay sao?”
“Đúng thế, ngày thường thiếu phu nhân còn chưa sai bảo chúng ta như thế đâu.”
“Hazz tội nghiệp thiếu phu nhân lại chơi với loại bạn thích cướp chồng người ta này.”
Tiếng thì thầm rôn rả quản gia nghe thấy hết nhưng không nói gì chỉ cẩn trọng nhắc mồm miệng bọn họ cẩn thận. Cả đám không nói gì nữa mà đi làm việc.
Trên bàn ăn Lãn Nguyệt nghe thấy hết nhưng tự dặn lòng bình tĩnh sau này cô ta trở thành Mộ thiếu phu nhân sẽ cắt lưỡi từng người.
“À này Tịch Nhan hôm nay ngủ cùng tao được không?”