Chương 42
Tịch Nhan lạnh cả người rúc vào lòng Mộ Cố Trì. Cô hắt xì, anh đang xử lí công việc cũng phải dừng lại.
“Tịch Nhan em ốm?”
“Không có, tự nhiên em cảm thấy lạnh.”
Mộ Cố Trì không nói gì cởi áo khoác ngoài mặc lên cho Tịch Nhan. Giờ thời tiết bắt đầu vào đông rồi không trách cô cảm thấy lạnh.
Nhìn kìa ở Đô Thành bên ngoài thật náo nhiệt. Con người ồn ào, phố thị phát triển con người cũng đang phát triển. Ở đâu đó trong đám người giả tạo kia vẫn còn những người có tấm lòng lương thiện.
Tầm 6 giờ, Mộ Cố Trì cùng Tịch Nhan đến sảnh của Mộ Thị. Đây không phải nơi tổ chức tiệc nhưng mà anh muốn ghé qua gặp một người.
Tịch Nhan ở trong xe chờ đợi, hôm nay là ngày kỉ niệm 42 năm thành lập Mộ Thị nên hầu hết tất cả mọi người đều được nghỉ. Chính vì thế mà cô không biết anh đến đây gặp ai.
Cố Trì bước vào văn phòng marketing, bên trong kia vẫn còn ánh sáng. Anh đẩy cửa bước vào.
“Ai đó?”
Tập Lẫm đang làm cũng giật mình đứng dậy phản ứng dữ dội. Mộ Cố Trì cười lớn, thấy chai rượu trên bàn anh không ngần ngại tự rót một ly nhấp nhẹ.
“Mộ Cố Trì? Thiếu gia độc tôn của Mộ Gia không đến buổi tiệc mà lại đích thân ghé thăm tôi, thật hân hạnh.”
Cố Trì không nói gì, gật đầu từ từ thưởng thức ly rượu vang trắng.
“Hôm nay là lễ kỉ niệm thành lập Mộ Thị sao cậu không đi? Có lẽ hôm nay có bất ngờ dành cho cậu đấy.”
Tập Lẫm lấy một điếu thuốc, châm lửa đi ra chỗ cửa sổ rít một hơi rồi
“Tôi trăm công nghìn việc làm gì có thời gian tham gia mấy bữa tiệc vô bổ đấy chứ. Đến khi nào cậu làm tổng giám đốc đi tôi sẽ tham gia.”
“Hừ, có đi không? Tối nay xong tiệc tôi gọi anh em đi bar giải toả.”
Mộ Cố Trì khinh thường Tập Lẫm, anh ta thay đổi sắc mặt thu dọn đồ chuẩn bị đi về. Lâu lâm rồi anh em họ không tụ họp đầy đủ, lần nào cũng thiếu Cố Trì làm họ chán nản. Đây là cơ hội ngàn năm có một phải biết nhân cơ hội nắm giữ.
“Được, tôi đồng ý.”
“Được, tôi đồng ý.”
…
15 phút sau…
Mộ Cố Trì trở lại xe bộ dạng khá là hài lòng, thoải mái. Tịch Nhan ngồi đợi chán nản đến nỗi ngủ luôn trên xe.
Viễn Trình vừa thấy Mộ Cố Trì về liền tỏ ra bất lực. Vừa nãy anh đi Tịch Nhan buồn chán sinh ra cãi lộn với Viễn Trình.
Anh ta dạo này nghe lời nên cũng không cãi lại cô. Cậu ta không nói đâm ra cô cảm thấy chán nản nên đã thiếp luôn trên xe.
“Tịch Nhan dậy đi, chúng ta sắp đến nơi rồi.”
Tịch Nhan dụi mắt tỉnh dậy nhìn Mộ Cố Trì rồi trả lại áo cho anh mặc. Anh cúi xuống môi cô đặt một nụ hôn nhẹ.
Viễn Trình cảm giác khi bên cạnh Mộ Cố Trì và Tịch Nhan anh sắp trở thành người vô hình tới nơi rồi. Đây chẳng phải một chiếc bóng đèn chạy bằng cơm hay sao.
“Cố Trì anh lợi dụng em.”