Chương 56
“Cô là người phụ nữ bên…”
Đang định gọi thẳng tên Mộ Cố Trì thì chợt nhận ra những cái tát vừa nãy. Cùng lúc đó Vân Anh đi xuống, bộ dáng mệt mỏi.
Tịch Nhan đỡ bà xuống, thấy tình địch bà cũng không nói gì. Cô cảm giác đau xót thay mẹ chồng chỉ đơn giản là cô biết cảm giác ấy.
“Ông ơi có thể cho con 1 ly trà được không?”
Cô nói với quản gia, ông ta gật đầu rồi vào bếp chuẩn bị. Mộ quản gia năm nay cũng chập 70 tuổi rồi đấy chứ. Ông làm quản gia cho họ Mộ từ nhỏ đến giờ cũng chỉ hầu hạ cho gia chủ của Mộ Gia chưa từng phá luật.
Tú Quyên như bị sỉ nhục đứng một đống đấy cắn răng chịu đựng. Giờ làm sao tiểu tam có thể đấu với chính thất đây.
“Dì à? Sao dì không ngồi đi? À quên ghế này chỉ có chính thất mới dám ngồi thôi.”
Vân Anh bất ngờ, càng ngày miệng lưỡi của cô lại càng sắc bén. Một câu đánh trúng tâm đen của bà ta.
“Cô…”
“Cô là cái thá gì mà nói mẹ tôi như vậy chứ? Cũng chỉ là sủng vật của Mộ Cố Trì thôi mà…”
“Chát” cái tát khiến cô ta đau điếng người, Tú Thanh trợn tròn mắt nhìn Vân Anh. Ánh mắt bà lạnh lẽo đứng trước mặt cô ta.
“Vợ…”
Mộ Phong nghe thấy tiếng cãi nhau cũng chạy xuống cầu thang. Thấy vợ đánh người ta ông không khỏi thương xót cầm bàn tay bà lên xem xét.
Bà không nói gì trực tiếp đẩy Mộ Phong ra, khuôn mặt không hề có cảm xúc. Từ từ ngồi xuống ghế, bị vợ ghẻ lạnh ông không khỏi nhói lòng.
“Dám nói chủ mẫu Mộ Gia phạt 50 gậy, cũng may cô lần đầu đến đây tôi có thể tha cho cô. Sỉ nhục ai chứ đừng có mà sỉ nhục
Giọng nói bà kiên định, đây là ra mặt bảo vệ cô sao? Lần đầu tiên có cảm giác yêu thương của một người mẹ cô thật sự hạnh phúc. Tịch Nhan muốn mãi cảm giác này nhưng mà giờ mối lương duyên của ba mẹ chồng đang trong thời gian tan vỡ.
Mộ Cố Trì nằm dài trên ghế quan sát camera. Trông khá là vui vẻ khi thấy biểu hiện của cô.
“Mèo con lại biết cắn người. Viễn Trình chủ nhật tuần sau họp gia tộc.”
Họp gia tộc sao? Đã 8 năm kể từ khi anh thừa kế đây là buổi họp đầu tiên. Sau khi gia chủ quá cố là Mộ Cố Dung chết thì gia chủ thay thế như Mộ Cố Trì chưa từng mở một cuộc họp gia tộc nào.
“Vâng.”
Bên dưới này vẫn im lặng như tờ, tiếng điện thoại của Tịch Nhan. Cô chạy vội ra ngoài nghe.
“Kiều Anh? Mày về Nam Thành rồi sao?”
“Tao về mấy hôm rồi. Thế mà đen đủi sao vừa xuống sân bay lại bị bắt lại chứ.”
Tần Kiều Anh gọi điện than thở với Tịch Nhan. Hiện tại cô ta đang ngồi thưởng thức những thứ ngon vật lạ.
“Hazz bên này ba mẹ chồng tao lại gặp chuyện. Không biết giải quyết sao.”
Tịch Nhan than thở.
“Hả? Kể tao nghe đi tao sẽ giúp mày.”
Cũng thật kì lạ năm 15 tuổi cô quen Tần Kiều Anh cùng lúc đó là cô ta bị hắt hủi khỏi Tần Gia. Tịch Nhan giúp Tần Kiều Anh trốn sang Nam Thành nhưng lại mất tích mất 3 năm trời, khi xuất hiện trở lại thì đã có một đứa con trai nhỏ.
20 phút sau cuối cùng cuộc trò chuyện cũng kết thúc. Không biết nói cái gì nhưng trông cô rất vui vẻ.