Chương 72
“Vô sỉ.”
Cố Trì nghe câu nói mang chút xấu hổ giận hờn của cô thì lại bật cười. Nói thôi cũng đáng yêu quá trời.
Lại nói cảm nhận đêm đó thật sự rất tuyệt vời, giờ nhớ lại thân dưới hạ bộ lại cảm giác căng cứng khó chịu.
Chưa kịp suy nghĩ gì Tịch Nhan đã bị Cố Trì bế sốc lên đưa vào phòng tắm. Định la lên nhưng mà lại bị anh chặn họng.
“Nếu như em la lên thì thằng bé kia sẽ tỉnh dậy. Nếu bắt gặp cảnh tượng này thằng bé sẽ nghĩ gì?”
Tịch Nhan nín họng không dám la mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau, cảm nhận từng hơi ấm làm ánh trăng ngoài kia cũng phải thẹn thùng quay mặt đi.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trong phòng tắm. Tịch Nhan đang kiềm chế mình từng ngón tay bấu chặt vào da thịt của Mộ Cố Trì đến chảy máu nhưng hình như anh chẳng quan tâm chỉ biết việc đại sự mình đang làm.
“Tịch Nhan anh yêu em.”
“Tịch Nhan anh yêu em.”
…
Sáng hôm sau Anh Khôi tỉnh dậy giữa hai người. Cậu bé thích thú tiếp tục nằm xuống ngắm hai người.
Tuy là ba mẹ nuôi nhưng cảm giác ấm áp lại như ba mẹ ruột. Giờ cậu bé chỉ hi vọng có thể như này suốt cuộc đời.
Anh Khôi vừa nhắm mắt thì Mộ Cố Trì tỉnh dậy nhìn cậu bé. Trông đáng yêu thật đấy nhưng mà hơi quậy một chút thôi.
1 tiếng sau, Tịch Nhan dụi mắt nheo mắt tỉnh dậy. Không quên nhìn Anh Khôi bên cạnh, đột nhiên mặt lại đỏ ngượng ngùng. Không biết tối hôm qua cậu bé có nghe thấy tiếng gì không.
Mộ Cố Trì đưa đôi mắt ngắm cô lại cười nhìn cậu bé. Thật giống một gia đình 3 người,
“Em tỉnh rồi sao?”
“Suỵt cho thằng bé ngủ.”
Cô ra hiệu cho anh nhưng lúc này Anh Khôi cũng mơ màng tỉnh dậy. Cậu bé nhìn về phía cô, đôi tay ngắn tũn với lại đặt một nụ hôn buổi sáng lên má cô.
Bỗng chốc mặt Mộ Cố Trì đen lại nhưng khi thấy Tịch Nhan cười vui vẻ hôn lại cậu bé thì giờ anh đã thay đổi quyết định làm ba của mình.
Cả hai vui vẻ đi vào nhà tắm đánh răng, rửa mặt. Mộ Cố Trì bị cô bơ nên khó chịu ra mặt.
…
Không biết qua bao lâu nhưng xuống nhà ăn sáng đã là 8 giờ. Sáng nay còn có sự xuất hiện của Tần Kiều Anh và Tư Quân Cửu nên rất thú vị.
Vừa bước vào nhà thấy Tịch Nhan, Kiều Anh đã nước mắt dàn dụa ôm lấy cô thân mật kiểm tra. Cả ba người đàn ông kể cả nhỏ và lớn đều đen mặt lại, có cần thân mật giữa nhà như vậy không?
“Oa bảo bối không sao chứ? Bảo bối có chuyện gì là tao chết đấy huhu.”
“Nè không hề có vết thương, thôi đi ăn sáng đi thương nè.”
Những câu đó hai vị phu nhân cũng chưa từng nói với người chồng chung chăn chung gối của mình làm họ ghen tỵ không thôi.
Hai người ôm lấy nhau đi vào phòng ăn, vừa vào bàn Tịch Nhan đã gắp mấy món ngon cho Kiều Anh, còn cô thì lại gắp ngược cho Tịch Nhan.
“Ăn đi này chứ mấy năm nay mày gầy yếu quá tao xót.”