Chương 87
“Không nhớ ra.”
Cậu ta bất lực không thèm nói chuyện với Tịch Nhan nữa. Một mạch đi tìm Mộ Cố Trì tâm sự, kể chuyện.
Cô cũng chẳng quan tâm, đang ngồi đợi Kiều Anh thì gặp mẹ chồng.
“Ấy mẹ ơi.”
Bà kéo cô vào phòng riêng liên tục hỏi thăm tình hình. Trong một tuần mà nhiều biến động thật đấy.
Bà không trách móc ngày hôm đấy cô đi không báo làm bà sợ hãi cuống cả lên. Cả vụ gần đây nhất là ở Tần gia bà cũng thấy hình bóng của cô.
“Tịch Nhan con có bị gì không?”
“Dạ không ạ.”
“May quá.”
Bà thở dài đỡ đi một phần lo lắng. Cũng thật kì lạ mới sáng ra đã thấy con trai ruột của bà buồn rầu ngồi một góc uống rượu. Không biết hai người có chuyện gì không biết.
“Dạo này hai vợ chồng con giận dỗi gì nhau sao?”
“Dạ không, nhưng mà dạo này anh ý không được…”
Bà ngầm hiểu ra vấn đề. Cũng phải thôi con trai bà trong độ tuổi sung mãn mà lại bị kìm hãm đúng là không tốt mà bà lại đang mong muốn có cháu bồng bế nữa chứ. Đang định khuyên Tịch Nhan thì bị cô cắt lời.
“À mẹ…”
Tịch Nhan không nhịn được nói bí mật của mình cho bà. Để bà hiểu cho mình cùng giúp đỡ trong buổi trưa hôm nay.
“Sao thế con?”
“Con có thai rồi, nhưng mà con chưa nói cho Cố Trì biết. Con định nhân bữa tiệc trưa nay báo cho tất cả mọi người…”
Bà mắt chữ A miệng chữ O, Tịch Nhan cầm tờ giấy kết quả siêu âm ra cho bà xem. Vân Anh
“Ôi con gái ta.”
Bà không kìm được nước mắt khóc trong hạnh phúc ôm lấy Tịch Nhan. Bây giờ thì bà hiểu tại sao cô lại không cho Mộ Cố Trì động chạm.
Bà đỡ Tịch Nhan nhẹ nhàng ngồi xuống giường. Cô cảm nhận tình thương ấm áp của người mẹ chồng lại cay mắt nhớ mẹ ruột.
“Nào nào không khóc. Khóc không tốt, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.”
Bà lau đi nước mắt của Tịch Nhan dỗ dành cô. Tịch Nhan oà lên trong lòng Vân Anh, cô cũng sợ giấc mơ này sẽ tan biến. Cảm nhận được hơi ấm Tịch Nhan mới từ từ bỏ bà ra.
“Chắc mẹ chưa biết nhưng mà cả Kiều Anh cũng đang mang thai.”
Bà lại được một lần nữa bật cười. Không ngờ hai đứa lại mang thai cùng lúc.
“Cái này là song hỷ, song hỷ.”
Phía bên này Mộ Cố Trì đang tiếp rượu mọi người cho phải phép cũng là để quên đi những cái suy nghĩ ghen tuông vớ vẩn.
“Gia chủ tôi xin kính ngài một ly.”
“Cạn.”
Mộ Cố Trì liên tục trút rượu vào người nhưng tửu lượng của anh quá cao mấy cái này chẳng là cái gì cả.
Bên ngoài Kiều Anh, Tư Quân Cửu dừng xe lại trước nhà chính Mộ gia. Tư Anh Khôi nhảy xuống xe một mạch chạy đi tìm mẹ nuôi Tịch Nhan.