Trần Tân nói ra những lời như vậy, không phải vì tức giận mà đó là cảm nhận thực của anh.
Lần này tách ra, dẫu cho tình cờ gặp lại một lần nữa thì Trần Tân tin bọn họ vẫn có thể lướt qua nhau.
Thời gian sẽ cuốn trôi hết mọi ân oán và khúc mắc.
Phó Diễn vẫn còn trẻ, đang ở độ tuổi đầy tham vọng và muốn tạo dựng thế giới của riêng mình.
Mà Trần Tân thì đã 36 rồi.
Anh đã hết cái thời thiếu niên ngông cuồng, đã sức cùng lực kiệt rồi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng
2.
Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng
3.
Ngôn Hoan
4.
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
=====================================
Bàn tay đang bóp cằm anh càng lúc càng siết mạnh hơn.
Hai mắt Phó Diễn dần vằn đỏ, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng bắt đầu vặn vẹo mất kiểm soát.
Hắn dẫm một chân lên chiếc bình thủy tinh kia, khiến nó vỡ vụn.
“Chuyện giữa tôi và chú, trước giờ không phải chú cứ quyết là xong.” Phó Diễn khẽ nói.
Dứt lời, hắn chợt mỉm cười.
Nụ cười ấy khiến hắn trông thật vô hại, đến cả đôi mắt xanh thẫm kia cũng như mặt biển phẳng lặng, làm Trần Tân ngẩn ngơ trong giây lát.
Khoảnh khắc Phó Diễn giơ tay lên, tiềm thức Trần Tân nhận thấy có gì đó không ổn, tính tránh né.
Thế nhưng, cổ tay anh bị Phó Diễn túm chặt.
Rõ ràng hắn chỉ nắm bằng lòng bàn tay nhưng lại có cảm giác nhói đau.
Thứ độc tố làm tê liệt thần kinh lập tức lan khắp người anh.
Cả người Trần Tân mềm nhũn nhưng anh vẫn cố dùng chút sức lực cuối cùng đấm vào bụng Phó Diễn.
Phó Diễn tóm lấy tay anh, thô bạo ấn anh về phía bia mộ.
Giây phút Trần Tân những tưởng Phó Diễn muốn đập vỡ đầu anh, khiến anh đầu nát máu chảy thì hắn lại lập tức kéo cổ áo anh.
“Chú à, chú nhìn đi, đây là người mà ngay cả khi mơ chú cũng muốn gặp đấy.
Nhưng thật đáng tiếc, lão ta chết rồi, chết thật rồi.”
Nhìn tấm hình của Đại ca trên bia mộ, Trần Tân sững sờ.
Mà hành động tiếp theo của Phó Diễn lại khiến anh kinh hãi tột độ, giận tới nứt mắt.
Vì Phó Diễn đã xé quần