“Trầm cảm mức độ trung bình?” Phó Diễn nhìn bản báo cáo được đưa tới trước mặt, đọc kết quả chẩn đoán viết trên đó lên thành tiếng.
“Vậy tức là cơ thể không có vấn đề gì?” Phó Diễn đẩy báo cáo ra: “Chỉ cần cơ thể không vấn đề gì là được.”
Chuyên gia tâm lý không tán đồng với ý kiến của hắn: “Nếu bệnh tình không được kiểm soát, tiếp tục để phát triển thì sẽ rất nguy hiểm.
Ngài Trần đã từng có hành vi nguy hiểm một lần rồi.”
Phó Diễn nhìn chuyên gia tâm lý: “Thì sao?”
Chuyên gia tâm lý nhíu mày: “Nếu không thể tham gia tư vấn tâm lý thì có thể thử điều trị bằng thuốc.”
Phó Diễn: “Có tác dụng phụ không?”
Chuyên gia tâm lý: “Sẽ gây buồn ngủ ở một mức độ nhất định.”
Phó Diễn: “Chú ấy giờ ngày nào cũng ngủ.”
Chuyên gia tâm lý: “Đây là một trong những triệu chứng của trầm cảm.
Người bệnh tìm cách trốn tránh thực tại thông qua giấc ngủ.”
Trần Tân nằm bò bên khung cửa.
Từ sau khi bị nhốt ở đây, thứ anh nhìn thấy nhiều nhất là khung cảnh ngoài khung cửa sổ này.
Rõ ràng anh đã sống ở đây rất lâu nhưng lại là lần đầu nghiêm túc quan sát từng gốc cây ngọn cỏ trong mảnh sân này.
Trên tay Trần Tây là điều thuốc lá.
Cũng may Phó Diễn không tước đi chút nhu cầu này của anh.
Trần Tân không rõ đã qua bao lâu, cũng không biết ngày đêm như nào.
Có những lúc khi anh tỉnh dậy, mở mắt ra, ngoài trời đã tối mịt.
Trần Tân nghe tiếng thở của Phó Diễn nằm bên cạnh, lặng lẽ mở mắt tới khi trời sáng.
Cả thế gian tĩnh lặng tới muốn phát điên.
Chỉ có tiếng động từ người còn lại mới có thể giữ anh ở bờ vực lung lay sắp ngã.
Cửa mở ra, Phó Diễn đi vào.
Nhanh mà không có quảng cáo, chờ gì ????ìm ngay # Trù mTruyện﹒ⅴn #
Trần Tân cầm điếu thuốc, quay đầu lại, nhưng lại thấy Phó Diễn ném một bộ vest lên giường, nhìn anh và ra lệnh: “Mặc vào.”
Trần Tân không rõ vì sao.
Đợi lúc anh thay bộ đồ kia lên thì phát hiện quần áo rộng hơn rất nhiều.
Phó Diễn trông thấy vậy thì dường như càng không hài lòng, nhưng vẫn không nói năng gì, dẫn Trần Tân ra khỏi căn phòng kia.
Trần Tân hơi lưỡng lự, không biết Phó Diễn dẫn mình đi đâu.
Mãi