Thuộc hạ không thể nào ngờ được mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Cậu ta trơ mắt nhìn Phó Diễn bắn vào ngực mình rồi rơi xuống biển, đồng thời chứng kiến Trần Tân lao tới, đã chạm được vào tay Phó Diễn nhưng lại không giữ được.
Tiếng rơi vào lòng biển khẽ là thế mà cũng nặng nề là thế, như nện vào tim mỗi người.
Trong khoảnh khắc ấy, tiềm thức của thuộc hạ cảm thấy có lẽ mất đi Phó Diễn là chuyện tốt.
Cũng như lời hắn đã nói với Trần Tân trước khi rơi xuống biển, giải quyết mối phiền phức cuối cùng.
Cậu ta trông thấy tay Trần Tân siết lấy thanh lan can chặt đến mức nổi gân xanh, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại chẳng có gì thích hợp để nói thành lời.
Có khi Trần Tân cũng đang nghĩ như vậy.
Phó Diễn đã phá hỏng kế hoạch bao năm ấp ủ của Trần Tân, còn bắt nhốt anh lại.
Tuy nuôi dưỡng nhiều năm kiểu gì cũng có chút tình cảm, nhưng phần tình cảm đó…
Không chờ cậu ta kịp nghĩ xong thì đã thấy Trần Tân cởi áo vest, một tay nắm lấy lan can rồi lật người lao xuống, đầu không hề ngoảnh lại.
Thuộc hạ chết điếng, vội vàng nhào tới nhưng cũng chỉ kịp nhìn thấy lớp bọt nước văng lên khi Trần Tân rơi vào trong lòng biển.
Trên thuyền ầm ĩ tới trời long đất lở nhưng Trần Tân đã chẳng còn cảm nhận được.
Dưới biển, anh mở mắt một cách khó khăn, nước biển khiến mắt anh đau rát.
Vậy nhưng Trần Tân vẫn không nhìn thấy gì.
Rõ ràng cách nhau không mấy giây mà.
Phó Diễn đâu, Phó Diễn đâu rồi.
Nước biển lạnh buốt thấu xương, dường như muốn chui qua tay chân vào thẳng trong tim.
Vậy nên cơ quan đang đập trong lồng ngực mới đau đớn tột cùng như vậy phải không?
Trần Tân không ngừng ngoi lên hớp lấy không khí rồi lại lặn xuống thật sâu.
Anh cảm thấy có rất nhiều người đã nhảy xuống nước, cũng có người đang gọi tên anh.
Trần Tân phớt lờ tất cả, tiếp tục không ngừng tìm kiếm dưới biển.
Mãi mới nhìn thấy một bóng người, anh dùng sức nắm chặt lấy cánh tay người đó để rồi phát hiện đó là nhân viên cứu hộ từ trên thuyền xuống.
Phó Diễn thì sao? Đám người này xuống đây làm cái gì!
Nhân viên cứu