Như thể bị ấn nút ngừng, mọi chuyển động của Trần Tân đều dừng lại.
Một tiếng đèn bật khẽ vang lên, chàng trai kia đạp sáng đèn LED trên nền đất.
Đồ trang trí trên tầng thượng chưa được dọn đi, chỗ đèn LED bị bỏ lại trước đây vẫn còn đó.
Khi ấy, Phó Diễn còn sống.
Hắn kéo Trần Tân lên tầng thượng.
Những dây đèn quấn quanh cây cối lần lượt bừng sáng.
Chăn lông ấm chắn gió, cacao nóng ngọt dịu.
Trần Tân cảm thấy Phó Diễn dùng mấy chiêu trò dỗ dành con gái để dỗ mình, thế nhưng cacao nóng tối ấy rất ngon, vòng tay Phó Diễn cũng rất ấm áp, hệt như bàn tay rút khỏi anh của người trước mặt.
Người hầu trước mặt có ngoại hình trung bình với phần tóc mái hơi dài che mắt, đeo một cặp kính dày cộp.
Trần Tân từng gặp cậu ta, hình như là họ hàng của quản gia, vẫn còn đang đi học, nhân kỳ nghỉ tới đây kiếm chút học phí.
Anh luôn điều tra rõ ràng từng người hầu tại nhà cũ nên đương nhiên biết người trước mặt là ai.
“Cậu ở đây làm gì?” Trần Tân lạnh lùng hỏi.
Tất cả những cảm xúc và sự suy sụp mà anh thể hiện trong khoảnh khắc vừa rồi đều đã biến mất.
Nhanh tới mức gần như là giả, tựa như một diễn viên có thể thành thạo nắm bắt cảm xúc.
Ánh mắt người hầu có chút kỳ lạ.
Cậu ta lùi về sau một bước, thận trọng nói: “Tôi ở dưới thấy hình như có người, không yên tâm nên lên xem thử.
Ngài Trần, lúc nãy ngài định làm gì vậy?”
Trần Tân không trả lời, mà anh cũng không cần phải trả lời.
Anh lướt qua người kia, chuẩn bị rời khỏi tầng thượng, nhưng rồi cổ tay anh lại bị cậu ta túm lấy.
Giây phút đó, Trần Tân bỗng chợt bùng nổ.
Anh không chỉ rút tay mình ra mà còn tát cậu ta một cái không chút thương tiếc.
Hành động đột ngột này hiển nhiên khiến người hầu không kịp phòng bị.
Cú tát đó mạnh đến nỗi cắp kính của cậu thanh niên kia bị văng ra ngoài.
Trần Tân của hiện tại cực kỳ không có lý lẽ.
Anh trút giận lên một cậu thanh niên hoàn toàn vô tội, thậm chí còn có thể coi là ân nhân cứu mạng anh.
Thế nhưng, trong anh lại xuất hiện một sự thù ghét không rõ nguồn