Quý Vũ thả tay.
Mất đi hơi ấm, cái lạnh lẽo trong không khí leo theo đầu ngón tay vào tận trong tim gan Trần Tân, bóp chặt lấy nó, khiến người ta khó thở.
Trần Tân thu tay lại bên người, khẽ chúc ngủ ngon.
Sau đó, anh xoay người, rời khỏi căn phòng đã giữ anh ở lại trong thoáng chốc.
Sau khi Trần Tân đi rồi, Quý Vũ cầm máy gọi điện thoại.
“Có chút tình huống ngoài dự liệu.” Hắn nhỏ giọng nói.
Nếu Trần Tân nghe được thì anh có thể sẽ nhận ra người ở đầu bên kia điện thoại là ai.
Một chất giọng trầm thấp mang theo sự ngạo mạn lạnh lùng và tự phụ.
Người nói chuyện điện thoại với Quý Vũ là Tạ Túy.
“Đừng quên những gì cậu đã đồng ý với tôi.” Tạ Túy nói từ đầu bên kia điện thoại.
Quý Vũ tựa người vào đầu giường, châm điếu thuốc, “Tôi biết rồi.
Chẳng qua hiện tại không dễ thoát thân như vậy.”
Tạ Tùy: “Lý do lý trấu.”
Quý Vũ khẽ cười: “Đừng coi thường Trần Tân.
Tuy giờ tình trạng chú ấy đang không tốt nhưng phản ứng chẳng kém hơn trước đây đâu.
Nếu tối nay tôi rời đi thì chắc chắn sẽ bị bại lộ trước.”
Tạ Túy: “Bà ấy muốn nhanh chóng gặp cậu.”
Quý Vũ rít hơi thuốc vào sâu trong cơ thể: “Những năm trước bà ấy làm cái gì?”
Tạ Túy: “Bà ấy cần cậu, cậu cũng đã đồng ý rồi.
Đây là điều kiện chúng ta đã thương lượng.
Nếu cậu muốn nuốt lời thì trước tiên hãy nghĩ xem có đủ khả năng trả giá không.”
Nói rồi, Tạ Túy cúp máy.
Quý Vũ cũng buông điện thoại, cười khẩy: “Nóng tính quá.”
Hắn đứng dậy đi tới bên giường, nhìn xuống từ cửa sổ.
Trần Tân đang đứng dưới tầng đúng lúc ấy cũng quay đầu lại.
Ánh sáng mù mịt khiến sắc mặt của Trần Tân trở nên mơ hồ.
Quý Vũ nhả khói thuốc, tương tự che giấu bản thân.
Qua làn khói thuốc vấn vít, hai người họ dường như đang đối diện với nhau.
Là Quý Vũ đóng cửa số trước.
Trần Tân nhìn bóng người rời khỏi chỗ cửa sổ, lấy điện thoại ra gọi.
“Là tôi đây.
Tôi cần cậu giúp tôi theo dõi một người.”
Hôm sau, trong phòng làm việc tại nhà cũ, khi nhận được