Trần Tân tỏ vẻ suy tư.
Anh nghiêm túc nhìn Phó Diễn, nhìn đến khi hắn có chút bực bội thì mới thu ánh mắt lại: “Cậu ấy không muốn gặp tôi.
Cho dù tôi đi tìm cậu ấy cũng sẽ chỉ khiến cậu ấy thấy phiền mà thôi… Hơn nữa tôi cũng… hơi sợ.”
“Chú sợ điều gì?” Phó Diễn hỏi anh.
Trần Tân không trả lời.
Anh lại một lần nữa dựa vào người Phó Diễn, như thể mắc chứng khao khát da thịt, cần đến nhiệt độ cơ thể, nhịp tim và hơi thở của người này.
Anh vùi mặt vào cổ Phó Diễn rồi há miệng cắn.
Vết cắn rất mạnh, khiến Phó Diễn đau đớn đến mức túm lấy tóc anh trong vô thức.
Trần Tân liếm vết máu trên môi.
Anh nhìn thật sâu vào Phó Diễn: “Cậu cảm thấy tôi sợ điều gì?”
Phó Diễn bị anh cắn đến mức nóng tính.
Bàn tay túm lấy tóc anh hơi dùng sức, cố gắng nhấc anh ra khỏi người mình.
Vẻ lạnh lùng trên mặt Trần Tân biến mất.
Anh lại lộ ra vẻ yếu đuối thích hợp, ánh mắt mơ màng và ngẩn ngơ: “Đừng giận tôi mà.
Nếu đã là giả, cậu không thể dỗ dành tôi một chút sao?”
Trần Tân thò tay vào trong áo Phó Diễn.
Lúc chạm phải vết sẹo do dao đâm ở eo hắn, anh khựng lại mấy giây.
Đó là vết sẹo khi đó anh đã để lại.
Hai người họ cùng tổn thương nhau, cùng để lại bằng chứng tội lỗi trên cơ thể nhau.
Trần Tân cúi người, liếm lên vết sẹo đó, thế nhưng mặt anh lại đỏ bừng.
Thứ vết sẹo này khơi dậy không phải cảm giác tội lỗi mà là thứ dục vọng tràn trề.
Trần Tân muốn tiếp tục đi xuống dưới để ngậm lấy hắn, thế nhưng bàn tay túm tóc anh lại không cho anh được như ý nguyện, hơn nữa còn ép anh ngẩng mặt lên.
“Tôi cho chú chạm vào tôi sao?”
Trần Tân bất lực nhìn “ảo giác” trước mặt trở nên cực kỳ khó đối phó.
Trần Tân cũng không kiên trì nữa.
Thay vào đó, anh lật người khỏi người đối phương, thậm chí còn quay lưng lại rồi bắt đầu tự thẩm.
Anh cắn gấu áo ngủ, kìm nén tiếng thở dốc nơi cổ họng.
Một giọng nói giễu cợt truyền lại