12.11.2021
Người dịch: Autumnnolove
---
Đường Nguyễn Nguyễn nghe hắn nói như vậy liền ngẩn ra, cười cười: "Chân của ta không có việc gì...."
Tần Tu Viễn nhíu mày nói: "Nàng nói không có việc gì thì không có việc gì sao? Hôm qua không phải còn đau đến phát khóc sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn có chút hoang mang: "Ta khóc khi nào..."
Tần Tu Viễn vốn đang phiền lòng, giờ phút này thấy nàng còn cậy mạnh, vì thế ngữ khí càng không tốt: "Đại phu nói nàng cần nghỉ ngơi nhiều, vì sao không nghe lời? Nấu ăn quan trọng như vậy sao? Thôi, ta lười quản đến nàng!"
Tần Tu Viễn này đã quen lạnh lùng, nói chuyện cũng không biết nhường nhịn ai bao giờ.
Đường Nguyễn Nguyễn thu hồi ý cười, trong lòng cũng có chút bực, nhưng trên mặt vẫn cứ nhàn nhạt: "Đúng, đối với ta nấu ăn chính là rất quan trọng. Đa tạ tướng quân quan tâm, chân ta không có việc gì, ngài không cần phải nhọc lòng lo lắng."
Vốn dĩ có ý tốt mời hắn ăn socola, không hiểu sao lại bày ra một bộ mặt khối băng ngàn năm như ai thiếu nợ hắn?
Tần Tu Viễn thấy nàng dầu muối không ăn, liền hừ lạnh một tiếng, chắp tay đi ra ngoài. Ba người Thải Vi bị bộ dáng này của tướng quân làm cho sợ tới mức không dám thở mạnh.
Thải Bình nói với Minh Sương: "Ngươi xem, ta đã nói tướng quân đối xử với tiểu thư không tốt, ngươi còn không công nhận! Nào có ai nói chuyện với phu nhân của mình như vậy chứ?"
Minh Sương lè lưỡi nói: "Tướng quân...Tướng quân chính là người không biết dỗ dành người khác".
Sau đó nàng lại nhìn nhìn sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn, nói: "Phu nhân đừng thương tâm, có lẽ hôm nay tâm tình của tướng quân không được tốt."
Đường Nguyễn Nguyễn trầm mặc: "Không có gì, ta sẽ không để trong lòng."
Hai người vốn dĩ không thân không thích, chẳng qua trời xui đất khiến nàng đi tới thời đại này, vừa khéo gặp được hắn, làm một đôi phu thê trên danh nghĩa mà thôi.
Vốn dĩ nàng cũng không thèm để ý hắn nói cái gì, làm cái gì. Nhưng không biết sao lúc này trong lòng vẫn cảm thấy có chút ủy khuất.
Đường Nguyễn Nguyễn yên lặng không nói gì nữa, đem socola bỏ vào hộp đồ ăn, giao cho Thải Vi. Nàng còn dặn dò: "Sáng mai ngươi theo ta hồi phủ Học Sĩ một chuyến."
Hôm nay lúc Tần lão phu nhân tới, nàng đã xin phép hồi phủ Học Sĩ để xem bệnh trạng của mẫu thân, ngày mai nhất định phải mang socola đi, cho mẫu thân nếm thử.
An bài xong hết thảy, Đường Nguyễn Nguyễn liền trở về nội tẩm.
Thải Vi ở lại kiểm tra hộp đồ ăn, Thải Bình dọn dẹp bệ bếp, Minh Sương ở một bên suy tư, đột nhiên nàng giật mình một cái, mở miệng nói: "Các ngươi có phát hiện ra không...Phu nhân lại chủ động hỏi tướng quân có muốn ăn socola hay không!"
Nàng lại tiếp tục suy tư, giống như đang nói với chính mình: "Phu nhân làm như vậy...chính là muốn đính ước với tướng quân phải không?"
Thải Bình cùng Thải Vi sửng sốt, hai mặt nhìn nhau.
Minh Sương vỗ đùi: "Nhất định là như vậy!"
Nàng lại không khỏi thay tướng quân cảm thấy đáng tiếc vì bỏ lỡ socola.
Đường Nguyễn Nguyễn nằm một mình trên giường, có chút ngủ không được. Hôm qua bị thương, cảnh đêm trăng thanh gió mát, Tần Tu Viễn một đường ôm nàng trở về Phi Diêm Các, tình cảnh này vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Hôm nay sao lại khôi phục dáng vẻ người sống chớ gần rồi?
Đường Nguyễn Nguyễn chửi thầm: Nam nhân mưa nắng thất thường...
--Người dịch: Autumnnolove--
Sáng sớm hôm sau, Tần Tu Viễn theo thói quen dậy sớm. Hắn vừa mở cửa thư phòng liền nhìn thấy Minh Sương, nàng đang cầm chổi quét tước sân viện.
Ngày thường, Minh Sương sẽ chủ động cung cung kính kính tiến tới hành lễ. Hôm nay Minh Sương thấy hắn, lại làm bộ như không nhìn thấy, tự giác chuyển qua quét chỗ khác.
Tần Tu Viễn cảm thấy có chút khác thường, liền gọi nàng lại: "Minh Sương!"
Minh Sương dừng bước, không tình nguyện mà quay đầu lại, cúi đầu xuống hành lễ: "Tướng quân!"
Tần Tu Viễn cảm thấy bộ dáng nàng thập phần kỳ cục, liền mở miệng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Minh Sương trầm mặc nói: "Nô tỳ không có sao!"
Mắt phượng của Tần Tu Viễn hơi híp lại. Không có sao? Không có sao mà dám thể hiện thái độ trước mặt hắn?
Hắn thong thả ung dung mở miệng, ngữ khí lại làm cho người ta không thể cự tuyệt: "Nói!"
Trong lòng Minh Sương căm giận, nhưng không dám thể hiện trên mặt. Nàng do dự một hồi mới mở miệng nói: "Tướng quân nên đi thăm phu nhân một chút, hỏi phu nhân có khỏe không đi!"
Tần Tu Viễn lập tức hỏi lại: "Chân nàng ấy lại đau?"
Hắn cau mày, nha đầu này sao lại không biết nghe lời như vậy, nhất định là hôm qua đứng rất lâu cho nên vết thương mới càng thêm đau.
Minh Sương lắc đầu, nói: "Phu nhân không chỉ có chân bị đau, nhất định là người còn đang rất thương tâm nữa!"
Tần Tu Viễn sửng sốt: "Sao nàng ấy lại thương tâm?"
Minh Sương thở dài, khuôn mặt non nớt lại hiện ra thần sắc sầu khổ không tương xứng, nàng buồn bã nói: "Tướng quân, ngài có biết hôm qua phu nhân mời người ăn thứ gì không?"
Tần Tu Viễn