14.11.2021
Người dịch: Autumnnolove
--
Đường Nguyễn Nguyễn khép cửa lại, những chuyện huyên náo bên ngoài này, không thể làm phiền đến mẫu thân.
Đường Doanh Doanh nói: "Ai ui, rốt cuộc tỷ tỷ cũng ra rồi, ta còn tưởng rằng ngươi muốn trốn trong đó cả đời đó chứ."
Thấy Đường Nguyễn Nguyễn không nói lời nào, nàng ta càng thêm châm chọc: "Cũng phải thôi, thân thể mẫu thân đại nhân của ngươi suy yếu như vậy, gặp mặt lần này, không biết chừng lần sau..."
"Ngươi nói cái gì?". Đường Nguyễn Nguyên cau mày, chuẩn bị đứng ra nói chuyện phải trái cùng nàng ta.
"Tiểu thư, không cần...". Thải Vi giữ nàng lại, trên mặt đầy vẻ lo lắng mà lắc đầu, ý bảo nàng nhẫn nhịn một chút.
Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu nhìn Thải Vi, trên khuôn mặt trắng nõn của nàng ta, một dấu tay năm ngón màu đỏ như ẩn như hiện vẫn còn lưu lại.
Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn khẽ chuyển động, hỏi: "Sao lại thế này?"
Thải Vi nói: "Tiểu thư, nô tỳ..nô tỳ không có việc gì". Nàng cảm giác được hôm nay Đường Doanh Doanh sẽ không dễ dàng buông tha cho các nàng như vậy, liền nói: "Chúng ta nhanh chóng trở về phủ Trấn quốc tướng quân đi!"
Trước kia còn ở trong phủ, Đường Doanh Doanh luôn khi dễ Đường Nguyễn Nguyễn đến khi khóc mới thôi, Đường Nguyễn Nguyễn tính tình yếu đuối, không có người chống lưng, cho nên cũng không dám kể với ai.
Mà Đường các lão lại chưa bao giờ quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn này, tìm hắn cũng vô dụng.
Đường Nguyễn Nguyễn không trả lời nàng, nhìn về phía Bảo Ngân, thần sắc lạnh băng, nói: "Là ngươi đánh?"
Bảo Ngân nhìn Đường Doanh Doanh một cái, lại kiêu ngạo nói: "Ta phụng mệnh của tiểu thư..."
"Chát!"
Đường Nguyễn Nguyễn không chút do dự, quăng một cái tát thật mạnh xuống, giống như lúc nãy Thải Vi chịu oan ức gì, nàng trả lại cho nàng ta như vậy.
Bảo Ngân còn chưa nói xong đã bị cái tát này làm cho ngây ngốc, nàng ta bụm mặt, ngơ ngẩn nhìn Đường Nguyễn Nguyễn...
Thải Vi cũng kinh ngạc nhìn Đường Nguyễn Nguyễn.
Chỗ nào giống với Đại tiểu thư nhút nhát trước kia?
Bảo Ngân thẹn quá hóa giận, lại e ngại thân phận của đối phương nên không dám phát tác, chỉ đỏ ửng vành mắt nhìn Đường Doanh Doanh, nói: "Nhị tiểu thư! Người phải làm chủ cho nô tỳ a!"
--Người dịch: Autumnnolove--
Tần Tu Viễn hôm nay thượng triều, tâm thần vẫn luôn bứt rứt không yên.
Lúc Hoàng đế hỏi chuyện, phải nói lại lần thứ hai hắn mới nghe thấy.
Trong lòng không tự chủ nhớ lại chuyện Minh Sương nói lúc sáng...
"Đưa socola cho người khác, có nghĩa là mình thích người ta!"
"Tướng quân cứ cự tuyệt ý tốt của phu nhân như vậy! Thật sự là quá..."
Sau khi bãi triều, hắn nhíu mày, tay cầm trào bảng* ngọc, như suy tư gì đó mà đi trở về.
(*) - 板: (cái hốt) một tấm thẻ mỏng được làm bằng tre, xương động vật hoặc ngọc. Mỗi khi quan lại có việc trình tấu sẽ viết vào đó trước cho khỏi quên, hoặc Hoàng đế có chỉ thị gì cũng sẽ ghi vào đó. Sau này trào bảng không dùng để ghi chép văn tự vào nữa mà chỉ cầm để thể hiện quyền lực. Thường thì trào bảng ngọc là chỉ có Hoàng đế cầm, Tần Tu Viễn cầm trào bảng ngọc là mình dịch y chang như tác giả viết, thực chất quan lại cao cấp chỉ được cầm trào bảng làm bằng ngà hoặc là xương cá thôi. (Wattpad: Autumnnolove)
"Hiền tế!". Thanh âm Đường các lão từ sau lưng hắn vang lên.
Tần Tu Viễn quay đầu lại, chắp tay hành lễ: "Nhạc phụ đại nhân!"
Ở trong cung, vốn là nên xưng hô theo chức quan, nhưng nếu Đường các lão đã nhiệt tình như thế, hắn cũng phải tùy theo ý nguyện.
Đường các lão từ hôm trước trò chuyện xong thì rất tán thưởng vị rể hiền này, hôm nay gặp, tất nhiên là muốn hàn huyên một phen.
"Hiền tế, vừa rồi Hoàng thượng vừa nhắc tới chuyện muốn chọn một trong hai người Vương Nhiên và Lý Cẩm Trình ở Ích Châu làm Chỉ huy sứ, ngươi còn suy nghĩ gì?"
Tần Tu Viễn trầm ngâm một lát, nói: "Trước mắt trên triều đình, người tiến cử Lý Cẩm Trình rất nhiều, nhưng mà..."
Đường các lão thấp giọng nói: "Hiền tế cứ nói đừng ngại."
Tần Tu Viễn gật đầu nói: "Lí do tiến cử hắn của những người này đều là biết cách dùng binh, yêu dân như con...Nhưng những người đứng ra tiến cử hắn đều chưa từng đi qua Ích Châu, bọn họ làm sao mà biết được?"
Hắn cũng đã nói tới đây, Đường các lão tự nhiên minh bạch ý tứ của hắn.
Tám chín phần là Lý Cẩm Trình tìm người nói chuyện thay hắn ở trong triều, hi vọng có thể nắm lấy cái trọng chức Chỉ huy sứ Ích Châu này.
Đường các lão ý vị thâm trường cười: "Lão phu cũng thấy như vậy. Ích Châu này ở vùng núi Ích Vân nằm giữa Đế Đô và Bắc Tề, dễ thủ khó công, vạn nhất Bắc Tề phá vỡ phòng tuyến ở Vô Nhân Cốc, bước tiếp theo chính là Ích Châu, có Ích Châu giữ lại, Đế Đô cũng an toàn, nếu không thủ được, Đế Đô nguy rồi...Chỉ huy sứ Ích Châu, chức quan không lớn, nhưng thật sự rất quan trọng."
"Vậy hiền tế cho rằng nên tuyển nhân tài như thế nào cho tốt?". Đường các lão lại tiếp tục hỏi.
Tần Tu Viễn nói: "Ta cũng chưa từng gặp qua hai người này, tốt nhất là tới Ích Châu nhìn xem, mới biết được chọn ai là thích hợp nhất."
Đường các lão cười ha ha: "Bệ hạ không có quyết định trên điện, chỉ sợ là cũng đã có ý tưởng này."
Hai người bất tri bất giác đi tới cửa cung, Đường các lão đang chuẩn bị lên xe ngựa.
Tần Tu Viên chần chờ một khắc, mở miệng